Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạnh Ninh hơi khó xử, ngồi xổm xuống thương lượng với Đông Đông:
“Hiện tại chị hơi mệt, không muốn nấu cơm. Chúng ta tới chỗ chị Trần Bình ăn được không? Lần sau chị lại làm trác tương miến cho em ăn nhé?”
“Vâng.” Đông Đông học theo hành động của Mạnh Ninh, sờ mặt cô: “Chị đừng mệt, về nhà em sẽ bóp vai cho chị, còn bóp lưng nữa.”
Trái tim Mạnh Ninh mềm nhũn ra, vuốt vuốt gò má nhỏ nhắn của Đông Đông: “Được.”…Trần Bình là bạn thân của Mạnh Ninh, khi mới học trung học phổ thông, mẹ của cô ấy nhận được tin tức, tìm được phương pháp, dùng tiền mua một công việc trong quán cơm quốc doanh cho cô ấy, cho nên cô ấy không đi học.
Hiện tại, công việc của cô ấy ở tiệm cơm mỗi ngày là thu tiền, bán phiếu vé.
Người yêu của cô ấy là con trai của đầu bếp quán cơm ngày trước. Về sau, thắt lưng của đầu bếp bị thương, phải nghỉ việc, người làm thay là bạn trai của Trần Bình.
Vợ chồng son chăm chỉ làm việc lại biết an phận, tiết kiệm tiền, hiện tại đã mua được nhà, dự định đầu xuân sang năm sẽ đăng ký kết hôn.Đông Đông đang tuổi hiếu động, tay nhỏ nắm lấy tay Mạnh Ninh, đi đứng cũng không yên phận mà nhảy tưng tưng tới.
Còn chưa tới cửa quán cơm, thấy Trần Bình đi ra mở cửa thông khí, thằng bé hô to lên: “Chị Bình Bình.”
Trần Bình vừa thấy hai người đã cười cong mắt: “A, tiểu soái ca của chúng ta tới nha.”
“Hôm nay chị Bình Bình lại đẹp hơn lần trước em gặp chị.”
Trần Bình chọc cậu bé: “Vậy chị đẹp hơn hay là chị gái em đẹp hơn?”Đông Đông không chút do dự: “Chị em đẹp hơn, chị em là người đẹp nhất trên đời này. Chị Bình Bình là người xinh đẹp thứ hai, chỉ kém chị em có một chút xíu.”
Ngón cái và ngón trỏ của Đông Đông chạm vào nhau, khoa tay múa chân lại tinh quái nói:
“Chị Bình Bình đừng mất hứng nha, trong mắt anh Chí Hưng, chắc chắn chị Bình Bình là người xinh đẹp nhất.”
Trần Chí Hưng là người yêu của Trần Bình, hai người vừa lúc đều mang họ Trần.
Cho nên lúc mới yêu đương, Trần Bình thường nói với Mạnh Ninh, mình với anh ấy có cùng họ, trời sinh đã nên tới với nhau.
Trần Bình cười rộ lên, véo véo gương mặt nhỏ của Đông Đông:
“Sao trên đời này có thể có người đáng yêu tới thế. Anh Chí Hưng của em còn đang làm biếng đây, em ra sau bếp tìm anh ấy đi.”
“Em muốn ăn gì cứ kêu anh ấy làm cho em, chị mời em ăn.”Đông Đông liếc Mạnh Ninh, Mạnh Ninh gật đầu, còn dặn cậu nhóc một câu: “Đi lại nhớ nhìn đường, cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi.”Đông Đông hoan hô một tiếng, miệng la “anh Chí Hưng”, chân chạy chậm tới sau bếp.