Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mợ Vương Na nghịch móng tay, tỏ ra xem trò hay mãi đâm mệt:"
Qua năm là Ninh Ninh đã hai mươi tuổi rồi. Ở thôn chúng tôi, có khi là mẹ của mấy đứa trẻ rồi ấy chứ. Chẳng còn là trẻ con nữa."
Mạnh Tây nghẹn lời, cô cả Mạnh Cúc cũng khuyên nhủ:"Được rồi, chú ba, biết chú có ý tốt rồi. Chúng ta cũng nên cho Ninh Ninh chút thời gian. Nếu Ninh Ninh có gì ấm ức thì nhớ tìm bác. Bác sẽ giúp cháu."
Mạnh Tây không chịu được, nên không thèm làm trái lại Mạnh Cúc, mà đứng dậy đạp ghế rồi hùng hổ bỏ đi.
Mạnh Ninh chấp nhận lời của Mạnh Cúc, rồi tiễn hai nhóm người rời đi.
Họ hàng nhà họ Mạnh đi trước, mới tới bên nhà ngoại.
Mợ Vương Na đưa phong bì và danh sách cho Mạnh Ninh:"Đây là họ hàng bên nhà ngoại chúng ta, cũng không có mấy người. Mợ và cô của cháu đã bàn là không bày tiệc, chút tiền này hai chị em giữ lại mà dùng.""
Cháu làm phiền mợ rồi.""
Không sao đâu."
Vương Na xua tay: "
Bên nhà nội cháu có đưa danh sách bên đó cho cháu không?"
Mạnh Ninh cười: "
Bác gái ba có đưa cho cháu rồi."
Danh sách thì đưa, nhưng tiền thì không.
Có điều chuyện này không cần nói cho mợ và người khác biết.
Dù sao thứ cô muốn đòi lại không chỉ chừng này tiền.
Vương Na giơ tay khẽ phẩy chút bụi bặm trên vai Mạnh Ninh.Ánh chiều tà mùa thu chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Mạnh Ninh, lên đôi hàng mi dài và cong của cô, như phủ thêm một tầng hào quang nhạt, làm cho làn da cô trông càng trắng mịn.
Vương Na mỉm cười, nói với bà ngoại Vương Đại Hoa:"
Mẹ ơi, theo con thấy trong mấy đứa con gái nhà chúng ta, Ninh Ninh phải nói là xinh xắn nhất, chọn toàn ưu điểm của Lệ Phương thôi."
Ngưu Lệ Phương là mẹ đẻ của Mạnh Ninh, giờ đã đi bước nữa với người trong thành phố, cũng đã sinh con.
Vương Đại Hoa dùng bàn tay già nua nhăn nheo nắm lấy tay Mạnh Ninh, dịu dàng khuyên bảo:"
Ninh Ninh ạ, bà ngoại biết trong lòng cháu khó chịu. Nhưng chúng ta làm việc gì thì cũng phải nhìn phía trước.
Cháu học đại học rồi, hẳn là những đạo lý cháu biết còn nhiều hơn với bà già chuyên mót ăn ngoài ruộng như bà nhiều. Có đôi khi chúng ta thà chịu thiệt chứ không thể để miệng lưỡi thiên hạ đồn thổi được.
Nhất là cháu, một đứa con gái còn chưa lấy chồng, thì lại càng phải cẩn thận hơn. Không thì mồm mép chỉ hàng xóm láng giềng thôi cũng đủ nhấn chìm cháu rồi."
Mạnh Ninh chậm rãi rút tay khỏi tay của Vương Đại Hoa, giả bộ ngoan ngoãn nhưng chỉ rũ mắt xuống không đáp.