Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Nguyệt lại lấy ra hai miếng bánh ở phần rìa, dùng dao chia một cái thành hai miếng, từ hai miếng biến thành bốn miếng.Cô lấy một miếng rồi đưa ba miếng giao cho Lý Tiểu Thanh, nói: “Chị Tiểu Thanh, phiền chị mang giùm em cho ba người kia ăn thử, em đặt bánh trứng gà vào trong rổ, ngày mai sẽ mang đi công xã bán.”Lý Tiểu Thanh nhìn ba miếng điểm tâm, có chút xót ruột, nhưng ngẫm lại mấy người bọn họ cùng sống dưới một mái hiên, nếu có thứ tốt mà không cho những người khác nếm thử, cũng không ổn.
Cuối cùng, cô đành chịu đựng cảm giác xót ruột mà mang tới cho những người khác nếm thử.Tô Nguyệt nhìn bộ dáng cô ấy còn đau lòng hơn cả mình, cũng cảm thấy buồn cười.Họp chợ là điểm đặc sắc của thời đại này.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bốn nữ thanh niên trí thức đã bò dậy đi họp chợ.Niên đại này chưa có sự xuất hiện của xe buýt.
Nếu muốn đi đâu, ngay cả người chuyên môn kéo xe ba bánh cũng không có, cho nên nhóm xã viên đi công xã họp chợ, đều phải dựa vào hai chân của mình tự thân vận động.Từ thôn Hàn gia lên tới công xã đi đường phải mất tới một giờ đồng hồ.
Mấy người Tô Nguyệt đã xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, thời điểm bọn họ lên đến trấn trên, trời đã hoàn toàn sáng hẳn.........Cả người Tô Nguyệt đã mệt rã rời, cô thở hổn hển như một chú cún, đôi chân cũng đi tới gần như chết lặng.Ba người khác thì tốt hơn nhiều, chỉ toát một chút mồ hôi, hơi hơi nghỉ ngơi một chút là ổn, không hề khoa trương như Tô Nguyệt.Ngô Hiểu Hiểu lắc đầu nói với Tô Nguyệt: “Thân thể của cô quá yếu ớt rồi, mới đi có một chút đường mà mệt tới độ này.”Tô Nguyệt cũng thực bất đắc dĩ.
Tuy rằng thân thể này là của nguyên chủ, nhưng hiện tại người đang sở hữu chính là cô, mà cô còn không bằng nguyên chủ.Trước kia, niềm yêu thích lớn nhất của cô chính là ở lỳ trong phòng bếp nghiên cứu mỹ thực, rất ít ra ngoài cửa, tiến hành rèn luyện thể dục, cũng rất ít khi đi đường.
Ngay cả đi dạo phố, một trong những hoạt động ưa thích nhất của con gái, cô cũng rất ít đi.Khi có việc cần ra cửa, đại đa số cô đều chọn lái xe, đã bao giờ cô đi bộ trên một đoạn đường dài bao giờ đâu, hơn nữa còn là đoạn đường đất gập ghềnh ở nông thôn như thế này.Quá lãng phí sức lực đôi chân mà.Tô Nguyệt nhìn thấy có người đạp xe đạp đi qua trước mặt cô.
Không cần phải nói cũng biết cô hâm mộ người ta tới mức nào.
Cô cũng muốn có một cái xe đạp, chỉ cần có được một chiếc, chắc chắn không cần phải đi bộ nữaCó điều ở thời đại này, xe đạp là một đồ vật quý giá, một cái bán hơn hai trăm đồng tiền, hơn nữa có tiền còn không mua được, bởi vì muốn mua cần phải có phiếu công nghiệp, mà phiếu công nghiệp cực kỳ khó có được, cho nên mới nói, người có xe đạp đã ít nay lại còn ít hơn.Huống chi hiện tại toàn bộ gia sản của cô chỉ còn mười mấy đồng tiền đáng thương kia thôi, đừng nói tới một cái xe đạp, ngay cả bánh xe còn không mua nổi.Nói chung, bây giờ chính là thời kỳ nghèo khổ nhất trong cuộc đời cô.Ngô Hiểu Hiểu và Mao Lâm muốn đi Cung Tiêu Xã xem vải dệt, Lý Tiểu Thanh cũng tính toán đi mua chút đồ dùng hàng ngày, Tô Nguyệt sợ làm chậm trễ các cô ấy, cho nên cô đã bảo các cô đi trước.Sau khi mấy người kia đi rồi, Tô Nguyệt lại tiếp tục ngồi tại chỗ nghỉ ngơi thêm chút nữa, chờ đến khi sức lực trên người cô khôi phục hơn phân nửa, lúc này mới xách theo rổ đứng lên, đi về hướng Cung Tiêu Xã.Cô không định rao hàng ở chợ, phương thức này có chút nguy hiểm.
Cô muốn trực tiếp đi tới Cung Tiêu Xã, sau đó lặng lẽ tìm kiếm người mua.Tô Nguyệt đứng ở một chỗ cách Cung Tiêu Xã không xa, bình tĩnh quan sát.
Quan sát đã lâu, cô thấy một người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng từ bên trong đi ra.
Trong tay cô ấy cầm một lon đồ hộp, còn có một bao bằng giấy dầu đang đựng một thứ gì đó, nhìn dáng vẻ thì Tô Nguyệt đoán chắc là thức ăn..