Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diễn biến này, cô hơi không hiểu.
Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạ Dữ.
Rõ ràng chưa hỏi ra miệng, Hạ Dữ đã hiểu được rằng Thẩm Nhược Kiều muốn hỏi, trước khi ăn, Cố Huy nhìn có vẻ rất thoải mái, làm chủ được tình hình, tại sao sau bữa ăn lại bỏ chạy như vậy?
Chắc chắn không phải vì vấn đề đi vệ sinh, nếu khẩn cấp như vậy, thì lúc đang ăn dở không thể dừng lại để đi vệ sinh sao?
Hạ Dữ:……
Hạ Dữ im lặng, làm sao anh biết được chuyện gì đang xảy ra? Khi ăn, anh đã không chú ý đến bên phía Cố Huy.
Tuy nhiên, anh giỏi việc đọc ngôn ngữ cơ thể, cộng thêm việc hiểu biết về Cố Huy, ít nhiều cũng có thể phân tích ra một số lý do.
Cố Huy chỉ biết gợi chuyện mà không chịu trách nhiệm.
Khi tiếp cận các cô gái xinh đẹp thì anh ta tích cực hơn ai hết.
Khi các cô gái thực sự biểu hiện sự quan tâm đến anh ta, thì chạy đi nhanh hơn chó.
Hạ Dữ liếc nhìn Đồng Viên Viên, người vẫn đang nhìn về phía Cố Huy đang rời đi, thầm hiểu rõ.
Anh nhẹ nhàng ho khan một cái, rất thành thạo đánh rớt một bông hao đào của Cố Huy, “Cậu ấy bị thận yếu, nên cần phải chạy nhanh hơn một chút. Nếu không thì…”
Thẩm Nhược Kiều:……
Đồng Viên Viên: ……??!!
Nếu không thì cái gì?! Có phải sẽ tè ra quần không?!
Đồng Viên Viên: Nụ cười dần biến mất.jpg
Cô ta chỉ mới có một đối tượng khiến mình rung động chưa đầy nửa tiếng, những ảo tưởng đẹp đẽ về tình yêu lại bất ngờ tan vỡ một lần nữa.
Cố Huy đã rời khỏi hiện trường mà không biết người bạn tốt của mình đã làm thế nào để dập tắt những bông hoa không mong muốn của anh ta, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần anh ta chạy đủ nhanh, lần sau gặp gỡ những cô gái có cảm tình với anh ta vì ngoại hình, ánh mắt của họ nhìn anh ta, không biết vì sao, đều sẽ mang theo một chút đồng cảm, và sẽ không quấn quýt nữa.
Thẩm Nhược Kiều hỏi Hạ Dữ ở toa nào, phát hiện ra rằng anh đang ở toa ghế cứng.
Cô hơi ngạc nhiên, với khả năng kinh tế của Hạ Dữ và Cố Huy, một bữa ăn chỉ cần bốn món mặn một món rau, không giống như không thể ngồi ở toa giường nằm.
Họ cũng phải đến tỉnh Hắc, phải ở trên tàu hơn ba ngày.
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều cũng không hỏi nhiều, hẹn Hạ Dữ giờ ăn tối để gặp nhau ở nhà ăn, rồi cùng Đồng Viên Viên đi rửa hộp cơm, rồi trở về toa giường nằm.
Suốt dọc đường, Đồng Viên Viên có vẻ uể oải, mơ mơ màng màng.
Thẩm Nhược Kiều cũng không thể ngờ rằng sẽ có một diễn biến như thế này.
Cô muốn nói nhưng lại thôi.
Khi trở lại toa, Đồng Viên Viên không màng đến việc Hà Gia Thụ đối diện sẽ nghĩ gì, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Kiều: “Kiều Kiều! Trái tim tôi đang đau!”
Có thể người khác không hiểu ý câu nói của Đồng Viên Viên, nhưng Thẩm Nhược Kiều, người biết rõ cô ta là một người có não yêu đương, vừa nghe đã hiểu ngay.
Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Viên Viên, giọng nói êm dịu an ủi: “Không sao, đau một chút…”
Đồng Viên Viên tiếp lời: “Thì sẽ trở thành ngọt ngào?”
Mẹ cô ta đã nói, tình yêu của người chủ động thường là khổ trước, ngọt sau.
Thẩm Nhược Kiều nghiêm túc nói: “Không, chỉ là cô sẽ quen với điều đó thôi.”
Đồng Viên Viên:……
Sau khi bị dội một bát “thức ăn tinh thần độc hại” Đồng Viên Viên nhận ra, hình như không còn khó chịu như trước, chủ yếu là sáng nay cô ta đã rung động hai lần và thất vọng hai lần… dường như, thật sự bắt đầu quen với điều đó rồi.
……
Ở một bên khác, Cố Huy mất một lúc mới trở lại toa ghế cứng nơi anh ta và Hạ Dữ đang ở.
Phát hiện ra Hạ Dữ đang đứng đợi anh ở giữa hai toa xe.
Hạ Dữ lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Cố Huy ngạc nhiên: “Hả, có chuyện gì vậy?”
Trước đây, dù Hạ Dữ không thích việc phải dọn dẹp đống rắc rối mà Cố Huy tạo ra, nhưng cũng chưa bao giờ kháng cự như vậy.
Hạ Dữ hồi tưởng lại ánh mắt của Thẩm Nhược Kiều khi nghe anh nói Cố Huy “thận không tốt,” cô vô thức nhìn về phía thắt lưng của anh, như thể đang hỏi, giữa những người bạn tốt, có lây bệnh thận không?
Mặt mày anh nghiêm nghị nói: “Nói chung, sẽ không có lần sau.”
Cuộc trò chuyện của họ không thể tiếp tục.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc áo có nhiều miếng vá, ôm một cậu bé khoảng ba tuổi mặt mũi hồng hào, đang ngủ say, từ toa xe phía sau đi nhanh đến đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");