Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nữu Nữu còn quá nhỏ, cô bé không hiểu những lời này, nhưng cô bé biết bà ta không thích cô bé và người cha yêu thương cô bé nhất đã lâu không về nhà.
Nữu Nữu càng khóc to hơn: “Cha ơi, con muốn cha…”
Người phụ nữ trẻ ngồi cách đó không xa, cô ta có khuôn mặt dịu dàng, sắc mặt lại càng tái nhợt, cúi đầu xuống, không quan tâm đến tiếng khóc của Nữu Nữu, chỉ ôm chặt đứa bé trong tay.
Cuối cùng, Đồng Viên Viên đã cho Nữu Nữu một viên kẹo sữa Bạch Thỏ, còn đưa cho bà Lưu vài viên nữa, lúc đó hai bà cháu mới ngừng la hét.
Thẩm Nhược Kiều nghe thấy từ miệng bà Lưu nhắc đến những từ khóa như “thôn Vân Khê”, “nhà họ Nhiếp”, nhớ lại không ít tình tiết trong cốt truyện gốc.
Mẹ nuôi độc ác, hà khắc của nam chính Nhiếp Vân Xuyên trong cốt truyện gốc, người đã bóc lột anh ta đến tận cùng và thậm chí sớm đẩy anh ta ra ở riêng để có thêm không gian, chính là họ Lưu, tên là Lưu Xuân Hoa.
Tuy nhiên, chỉ là trùng họ và độ tuổi thôi, chắc không thể trùng hợp đến vậy…
Vừa nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều nghe thấy một nà lão tròn trịa ngồi ở hàng ghế cách cô một lối đi bất ngờ chào hỏi bà Lưu: “Xuân Hoa, đây là con dâu thứ ba và hai cháu gái mà bà vừa lặn lội đường xa đến thành phố A đón về à?”
Lúc này bà Lưu mới nhận ra ở ghế phía sau còn có một người quen cũ, là Vương Thục Anh, người mà bà ta không hòa hợp cho lắm. Bà ta có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy, bà cũng ở đây à.”
Trong lòng Lưu Xuân Hoa có chút hối hận, biết sớm thế này, bà ta đã không vì muốn đòi thêm vài viên kẹo từ cô bé phía sau mà cố ý mắng cháu gái mình.
Thẩm Nhược Kiều: …!!!
Trời ơi, bà Lưu này thực sự chính là Lưu Xuân Hoa!
Là mẹ nuôi của nam chính Nhiếp Vân Xuyên (Cố Vân Xuyên) trong cốt truyện gốc, cũng chính là mẹ ruột của Cố Huy!
Không chỉ trùng tên, mà sự kiện cũng trùng khớp.
Ngay đầu câu chuyện, người con trai thứ ba của Lưu Xuân Hoa, làm phó doanh trưởng trong quân đội, bị trọng thương và rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh. Quân đội đã gọi điện thông báo cho nhà họ Nhiếp ở thôn Vân Khê.
Thương tích của anh ba Nhiếp quá nặng, cho dù có tỉnh lại, sau này cũng chỉ là một người tàn phế.
Nếu không tỉnh lại, thì còn tệ hơn cả tàn phế, trở thành một người thực vật.
Chồng của Lưu Xuân Hoa, Nhiếp Sơn, là kế toán trong thôn, không thể đi xa trong thời gian dài, nếu không sẽ bị người khác cướp mất công việc.
Con trai cả anh cả Nhiếp thì nhát gan, trước đây từng bị côn đồ trong thành phố đánh cho bầm dập, bây giờ ngay cả vào thành phố cũng không dám, chứ đừng nói là đi xa.
Con trai thứ hai anh hai Nhiếp đang sống ở thành phố, đã trở thành con rể của người ta, hai đứa con của anh ta cũng không mang họ Nhiếp.
Khi còn trẻ Lưu Xuân Hoa đã từng đến thành phố lớn, là người từng trải, nên một mình đi đến thành phố A.
Bà ta ở lại thành phố A suốt một tháng, nhưng anh ba Nhiếp vẫn không tỉnh. Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là rất thấp, nên bà ta buộc phải đón con dâu thứ ba và hai đứa cháu gái về nhà.
Còn về anh ba Nhiếp, hai người bạn chiến hữu của anh ta sẽ đưa anh ta đến một thành phố khác để tìm một bác sĩ nổi tiếng, nếu không thể tỉnh lại, họ sẽ đưa anh ta về quê nhà.
…
Mọi chi tiết đều trùng khớp.
Bà Lưu gầy gò ngồi trước mặt Thẩm Nhược Kiều chính là bảo mẫu độc ác trong cốt truyện gốc, Lưu Xuân Hoa, người đã tráo con mình với con của chủ nhà!
Thẩm Nhược Kiều cảm thấy tâm trạng thật phức tạp, không ngờ trên chuyến xe từ huyện đến công xã lại chứng kiến một bí mật lớn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");