Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong một tương lai không xa, chắc chắn cái kết của bọn họ sẽ không có hậu.
Cho dù có nói một vạn lời xin lỗi, nguyên thân cũng không thể sống lại được, cô và hắn ta nhất định không thể hòa giải.
Thấy cô nhìn bản thân như kẻ thù, Giang Hoài áy náy cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào cô nữa, hắn ta không nhịn được mà nở nụ cười khổ: “Anh biết mọi người đều hận anh, tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, anh nhìn thấy em sống tốt là anh yên tâm rồi, Dao Dao, anh yêu em.”
Nói xong lời cuối cùng, hắn ta cũng ngước mắt lên, vẻ u buồn trong mắt khiến cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất khó xử.
Từ tình tiết trong sách cùng với tất cả nhận thức của nguyên thân, tình cảm của nam chính đối với nguyên thân không quá sâu sắc, nếu không thì đã không di tình biệt luyến.
Vậy bây giờ hắn ta đang chơi trò gì?
Chẳng lẽ đã ly hôn rồi còn muốn quấy rầy hôn nhân của người khác sao?
Diệp Ngưng Dao cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng nói: “Tình yêu của anh sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm và rẻ rúng. Sau này nếu anh còn dám xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt của đối phương là bi thương hay sửng sốt, cô rời đi mà không thèm quay đầu lại, để lại Giang Hoài đứng tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ “ghê tởm”.
Cuối cùng, hắn ta tự cười nhạo bản thân, gục vai và bước đi trong sự bàng hoàng.
Đối với Diệp Ngưng Dao mà nói, đây chỉ là một tình tiết ngoài ý muốn, còn về diễn biến tâm lý của nam nữ chính, cô không có thời gian nghiên cứu.
Trước khi cày cấy mùa xuân, có tin từ làng rằng Mạnh Nghênh Oánh đã bị đuổi khỏi trường tiểu học xã, nhưng không ai biết lý do chính xác.
Ly hôn rồi mất việc, chỉ có thể dùng từ “thảm” để diễn tả.
Không có nguồn thu nhập, Mạnh Nghênh Oánh chỉ có thể trở về nhà họ Mạnh và tiếp tục ăn bám.
Nhưng trong lòng cô ta rất không muốn, vẫn đang nghĩ đến hai nghìn tệ mà Bùi Tùng Quốc đã hứa với cô ta.
Bản thân cô ta với Giang Hoài vì việc này mà ly hôn, bị đánh tơi bời, sao không thể lấy được một xu tiền bồi thường sao?
Càng nghĩ về nó càng tức giận, vì vậy cô ta đã đưa ra quyết định.
Vào ngày này, không nói với gia đình nhà họ Mạnh, cô ta lại đến trường tiểu học của xã để tìm Bùi Tùng Quốc.
Trường tiểu học xã vào tháng ba thì mấy đứa nhỏ đã khai giảng rồi.
Ngay cả khi Bùi Tùng Quốc muốn trốn một lần nữa, thì mỗi ngày anh ta cũng không thể không đến làm việc.
Nếu người phụ nữ họ Khương đối xử với cô ta như vậy, thì cô ta sẽ hoàn toàn giành lấy Bùi Tùng Quốc và xem người phụ nữ đó sẽ cư xử như thế nào!
Vì hiểu rõ hoàn cảnh của trường nên Mạnh Nghênh Oánh dễ dàng tránh được tai mắt, tìm đến phòng hiệu trưởng để ngăn cản.
Đã nhiều ngày không gặp, khi Bùi Tùng Quốc nhìn thấy Mạnh Nghênh Oánh, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Nhìn người đàn ông tự phụ trước mặt, Mạnh Nghênh Oánh thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ đáng thương nói: “Người ta nói vợ chồng một đêm có thể trăm ngày tốt đẹp, tại sao anh lại có thể thay đổi lòng dạ nhanh đến vậy chứ?”
Vốn dĩ trong lòng có chút áy náy nên Bùi Tùng Quốc mất tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: “Mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc, tôi khuyên cô nên rời đi, nếu không nhà vợ tôi sẽ không để yên.”
Anh ta vốn cho rằng bản thân nói như vậy là có ý tốt, nhưng đến tai Mạnh Nghênh Oánh lại trở thành khiêu khích.
Cô ta tức giận đưa tay vuốt bụng, hất cằm kiêu hãnh tuyên bố: “Em mang thai, là của anh, anh nghĩ em phải làm thế nào?”
“Của tôi?” Cảm giác trúng xổ số đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Bùi Tùng Quốc có chút bối rối, hưng phấn đi tới hỏi: “Cô xác định là của tôi chứ?”
“Tôi và người đó đã xa nhau lâu lắm rồi, bây giờ chúng tôi ly hôn rồi, anh thấy thế nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");