Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đang sống thảnh thơi ba ngàn năm, đột nhiên cho cô đối diện với một đống con số như vậy, cho dù cô vốn có bản lĩnh nhìn qua rồi sẽ không quên, nhưng cũng chưa thích ứng ngay được.
“Kế toán Triệu, tôi mới đến nơi này làm việc nên chưa quen, đống sổ sách này có thể sẽ mất mấy ngày để đối chiếu, có lẽ là một tuần, cũng có khả năng là một tháng.”
Nghe nói người này đang chuẩn bị đi tìm con trai ở trong thành, ông tưởng có thể nhẹ nhàng bỏ của chạy lấy người mà được à!
“Gì cơ?! Cô đối chiếu sổ sách gì mà lâu như thế? Phải đối chiếu lâu như vậy thì ai mà chờ được?!” Kế toán Triệu trừng mắt với cô, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tức giận đến đỏ bừng.
“Tôi là người làm việc rất nghiêm túc, nếu như ngài không thể đối chiếu cùng với tôi, thì tôi chỉ có thể từ từ mà đối chiếu thôi.” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Ngưng Dao tràn đầy ý cười, bộ dạng của cô có thể làm cho người ta tức đến chết người mà không cần đền mạng.
“Nếu như phát hiện khoản nợ nào không đúng, phỏng chừng thời gian đối chiếu có thể sẽ lâu hơn, ngài cũng không muốn sẽ xảy ra sai sót gì trước khi mình rời đi chứ?”
“Cái cô này thật là!” Kế toán Triệu dùng ngón tay chỉ vào cô nửa ngày, bị tức giận đến á khẩu, không nói được lời nào, “Loảng xoảng” một tiếng, ông ấy đem chén trà đặt lên trên bàn, kéo một cái ghế tới ngồi vào bên cạnh Diệp Ngưng Dao: “Chúng ta cùng nhau đối chiếu, có chỗ nào không rõ cô có thể hỏi tôi ngay.”
“Được ạ.” Diệp Ngưng Dao tươi cười, trước tiên bắt đầu tìm sổ sách tồn kho để đối chiếu.
Lúc này, trong ký túc xá của nam thanh niên trí thức.
Hai tay Mạnh Nghênh Oánh ôm chặt lấy thắt lưng của Giang Hoài với vẻ mặt uể oải: “Thực xin lỗi, em cũng không hiểu bí thư chi bộ Lưu nghĩ cái gì, vì sao lại đem vị trí kế toán cho thanh niên trí thức Diệp chứ.”
Thấy gương mặt của cô ta tràn đầy tự trách, Giang Hoài không khỏi hạ giọng nói: “Không sao cả, kỳ thật anh cũng không quá thích công việc đó.”
“Phải không?” Mạnh Nghênh Oánh nâng mắt lên, con ngươi mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, “Anh thật sự không thích sao? Hay là bởi vì người giành lấy vị trí đó chính là Diệp Ngưng Dao, cho nên anh thấy không sao cả?”
“Em nói vậy là có ý gì hả?” Giang Hoài nhíu chặt hàng lông mày, buông tay đặt trên vai cô ta ra.
Trên mặt người đàn ông này không có nửa phần chột dạ, Mạnh Nghênh Oánh áp lửa giận xuống đáy lòng, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười thật tươi: “Không có gì, chỉ là em đùa anh một chút thôi mà.”
“Lần sau đừng đùa như vậy nữa, anh không thích.” Mặt Giang Hoài trở nên nghiêm túc, thực sự rất khó chịu trước việc cô ta nhắc tới Diệp Ngưng Dao: “Không có gì chuyện gì nữa thì em đi về trước đi.”
Nói xong, liền kéo cánh tay từ trên thắt lưng mình xuống.
Điều này càng làm cho sự phẫn nộ của Mạnh Nghênh Oánh tăng lên gấp mấy lần: “Anh làm sao vậy? Đang tức giận à? Em chẳng qua chỉ đùa một chút thôi mà, có phải trước kia anh có quen biết cô Diệp đó đúng không?”
Giang Hoài chớp mắt một cái, thề thốt phủ nhận nói: “Không quen biết, một câu nói đùa vu vơ cũng có thể làm chết người đấy, em không còn là con nít ba tuổi nữa, hẳn là nên biết đạo lý họa từ miệng mà ra chứ.”
Nhà họ Diệp có ơn dưỡng dục đối với hắn, nếu Dao Dao bởi vì hắn mà phải chịu thương tổn gì, sao hắn có thể giải thích cho chú thím Diệp đây?
Mạnh Nghênh Oánh bị thái độ của Giang Hoài làm cho choáng váng đầu óc, trong lòng nghĩ gì liền buột miệng thốt ra: “Không quen biết sao? Vậy có phải anh thích cô ta rồi hay không?”
“Em đừng có mà vô cớ gây sự.” Trong lòng Giang Hoài có chút hoảng hốt, đáy mắt xẹt qua tia bối rối mà chính hắn cũng không biết.
“Giang Hoài, anh được lắm!” Mạnh Nghênh Oánh yên lặng nhìn hắn năm giây, cuối cùng không màng đến sắc mặt hơi trầm xuống của hắn, phẫn nộ xoay người đóng cửa rời đi……
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");