Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thập Đông nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, lập tức đi vào phòng sinh. Lúc này, Diệp Ngưng Dao đã mặc xong quần áo và đợi ở một bên, bởi vì sau khi sinh cô còn rất yếu, trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy người đàn ông, trong đôi mắt lo lắng của cô hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Cả hai người đều nhìn nhau trìu mến, một tình yêu mãnh liệt chảy trong tim bọn họ.
“Mang con gái lại đây cho em xem, vừa rồi em không có nhìn kỹ.” Diệp Ngưng Dao nhếch miệng, dời ánh mắt từ trên mặt anh xuống cánh tay anh, đó là con gái của bọn họ, cảm giác rất thần kỳ.
Phó Thập Đông bế đứa trẻ trong tay đi ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “Em còn yếu, chúng ta trở lại phòng bệnh rồi nhìn kỹ một chút.”
Nhưng Diệp Ngưng Dao khăng khăng muốn xem đứa trẻ ngay bây giờ, cuối cùng Phó Thập Đông không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đặt đứa trẻ vào lòng cô.
Đứa nhỏ rất nhỏ bé và rất nhẹ khi ôm, như thể nó không nặng bằng con thỏ to béo của cô.
Diệp Ngưng Dao cúi đầu, trong đôi mắt đẹp dần hiện ra một tầng hơi nước.
Dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, rõ ràng cô đã bổ sung rất nhiều dinh dưỡng khi mang thai, tại sao đứa con của cô ấy lại có vẻ như bị suy dinh dưỡng?
Là một người mẹ, nhìn con mình gầy gò, nhỏ bé như vậy mà lòng xót xa vô cùng, nước mắt tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng đọng lại hai hàng nước mắt.
Vì luôn cúi đầu nên Phó Thập Đông không phát hiện ra điều gì bất thường ở cô, đến khi nước mắt rơi xuống anh mới hốt hoảng giữ lấy vai cô hỏi: “Em sao vậy? Đang tốt mà sao em lại khóc?”
Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên, giọng điệu rất ủy khuất: “Đứa nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta có nên đi hỏi bác sĩ không?”
Hóa ra là vì việc này, Phó Thập Đông kiên nhẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói rằng sức khỏe của đứa nhỏ rất tốt, sau này nuôi dưỡng tốt thì đứa nhỏ sẽ tăng cân lên.”
Vừa nói, anh vừa cẩn thận bế sản phụ lên khỏi giường sinh, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng sinh.
Diệp Ngưng Dao biết anh chỉ đang an ủi bản thân, nhưng trong lòng cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lúc này bên ngoài trời đã nhá nhem tối, sau khi an bài vợ con xong, Phó Thập Đông lại ra ngoài mua đồ ăn tối, vì cô mới sinh nên bác sĩ dặn chỉ nên ăn một ít cháo. Trong con hẻm gần bệnh viện có bán, đợi khi anh mua đồ ăn mang về, Diệp Ngưng Dao đang nằm nghiêng trên giường bệnh ôm đứa con trong lòng ngủ ngon lành.
Anh nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, ánh mắt chỉ nhìn thấy hai người nhỏ bé trên giường.
Giờ khắc này, trên mặt anh mang theo nụ cười, trong lòng có một phần mềm mại và hỗn độn.
Khi Diệp Ngưng Dao tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Thấy cô tỉnh lại, Phó Thập Đông đưa tay sờ trán cô, hỏi: “Em cảm thấy đỡ hơn chưa? Có đói bụng không? Anh đi hâm nóng cơm nhé.”
Sau khi tỉnh lại, Diệp Ngưng Dao cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, cô nhìn con gái đang ngủ say, hỏi: “Đứa nhỏ ngủ nãy giờ sao?”
“Đúng vậy, trẻ sơ sinh sẽ ngủ rất lâu.” Phó Viện xem như là do một tay anh nuôi dưỡng, vì vậy Phó Thập Đông biết cách chăm sóc trẻ sơ sinh nhiều hơn cô.
Nghe được lời giải thích này, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Em còn chưa đói bụng, em không muốn ăn.”
Cô nhìn chằm chằm vào đứa con gái trông giống như một con mèo con của mình, đột nhiên quyết định: “Từ giờ chúng ta gọi con bé là Miêu Miêu đi.”
Mèo có chín mạng, cô hy vọng con gái mình có thể lớn lên bình an và khỏe mạnh.
Vợ nói cái gì thì là cái đó, Phó Thập Đông không phản đối biệt danh này.
Có lẽ là do đứa nhỏ ngủ đủ rồi, khi Phó Thập Đông hâm nóng xong bữa ăn và chuẩn bị bắt đầu ăn, Miêu Miêu mở miệng nhỏ khóc nỉ non, ngay lập tức khiến cho hai người lớn đặt chén đũa trên tay xuống và vây quanh cô bé.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");