Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
  3. Chương 287
Trước /322 Sau

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 287

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quyết định xong, cả hai mang theo đứa nhỏ đi về phía nhà hàng do nhà nước quản lý.

Vào một ngày như vậy, rất nhiều người có cùng ý nghĩ với bọn họ, nhà hàng không lớn, năm sáu bàn đã ngồi kín người.

May mà vừa vào cửa đã có một cái bàn chuẩn bị đứng dậy rời đi, nếu không muốn ăn cơm cũng không có chỗ nghỉ ngơi.

Tiền Thục Hoa gọi một phần cháo kê cho đứa trẻ, bà ấy và Trang Tú Chi mỗi người gọi một bát hoành thánh, gọi hai ngăn bánh cho Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông ăn.

Vừa ngồi xuống thì chính là ngồi nửa ngày, khi gần đến giờ thi xong thì bọn họ mới đứng dậy ra về.

Trang Tú Chi đi ở phía trước, Tiền Thục Hoa bế đứa nhỏ đi theo sau, Trang Tú Chi đột nhiên dừng lại, Tiền Thục Hoa không kịp phản ứng cũng dừng lại.

Bà ấy còn tưởng rằng phía trước có chướng ngại vật, nhưng ngẩng đầu nhìn lại không thấy chướng ngại vật nào mà lại thấy Giang Hoài.

Nếu là một năm trước, bà ấy nhất định sẽ xông vào đánh tiểu tử này cho hả giận, nhưng bây giờ con gái bà ấy đang sống hạnh phúc, đã hoàn toàn quên mất hắn ta, bà ấy không cần phải so đo với một đống cứt chó làm gì, làm vậy ngược lại sẽ chỉ khiến bản thân bực mình thêm.

Giang Hoài cũng nhìn thấy bà ấy, nhất thời rối rắm không biết nên chạy đi như trước hay là đi tới chào hỏi.

Hắn ta lấy hết can đảm đi tới nói vài câu, Tiền Thục Hoa cũng không thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái, chỉ lướt qua hắn ta rồi rời đi.

Giang Hoài lo lắng, buột miệng nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút!”

Tiền Thục Hoa đã đi xa, nhưng khi bà ấy nghe thấy lời nói này, bà ấy gần như muốn ngất xỉu, quay lại với đôi mắt tức giận và hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không phải là mẹ của anh!”

Giang Hoài sững sờ ngẩn người ra, hắn ta không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đem xưng hô với Tiền Thục Hoa trong giấc mơ để gọi ở thế giới thực.

Đối mặt với sự tức giận của đối phương, hắn ta cụp mắt xuống và nói: “Cháu xin lỗi…”

Cơn tức giận đè nén trong lòng lại được đẩy lên cao, Tiền Thục Hoa sao có thể cứ như vậy bỏ qua cho hắn ta, đem đứa bé trong lòng giao cho Trang Tú Chi, sau đó bóp eo đi tới.

Sống ở nhà họ Diệp nhiều năm, Giang Hoài biết rất rõ tính tình của Tiền Thục Hoa, thấy bà ấy xông thẳng về phía mình, hắn ta không nhịn được mà lùi lại hai bước, cổ họng mấp máy: “Dì Diệp, cháu mới là người có lỗi, vì vậy rất xin lỗi mọi người, dì và chú Diệp có thể tha thứ cho cháu không?”

“Giang Hoài, anh cảm thấy lão Diệp và tôi đối đãi với anh nhiều năm như vậy như thế nào?” Tiền Thục Hoa cố nén giận, dùng hết sức lấy đức thuyết phục người khác: “Anh thật sự có coi chúng ta là người nhà hay không?”

Đây là gần quán cơm, dòng người qua lại không ngớt, có vài người qua đường tò mò thậm chí còn liếc mắt nhìn bọn họ vài lần.

Lúc này Giang Hoài không thèm để ý người khác nghĩ gì về mình, tất cả suy nghĩ của hắn ta đều là quá khứ.

Lúc đó cha mẹ hắn ta vừa mới qua đời, họ hàng hai bên đều không muốn hắn ta ăn bám, chính chú Diệp đã đưa hắn ta về nhà, cho cơm ăn áo mặc, cho hắn ta tiếp tục đi học. Ông ấy đối xử tốt với hắn ta như con ruột của mình.

Nhắc lại những điều này, giọng hắn ta trở nên nghẹn ngào: “Mọi người đối với cháu rất tốt, mọi chuyện đều là lỗi của cháu, nhưng cháu thật lòng coi mọi người như người nhà…”

“Sai rồi! Thật ra anh căn bản không coi chúng tôi là người nhà, lúc trước anh đính hôn với Dao Dao, nếu không thích sao không nói? Sau đó lại còn khăng khăng đòi về nông thôn. Anh đang trốn ai? Không phải vừa rồi sao?” Giọng Tiền Thục Hoa không lớn, nhưng đầy uy lực.

Từng câu từng chữ như những nhát dao cứa vào tim Giang Hoài, khiến hắn ta không thể phản bác.

“Vì chuyện giữa anh và Dao Dao, có một thời gian lão Diệp không thể ngủ được và hút thuốc mỗi đêm .

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /322 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tỳ Nữ Vương Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net