Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tôi tới thôn Đại Oa đã hai năm. Khi mới đến đây tôi và Mạnh Nghênh Oánh rất thân với nhau. Khi đó cô ta rất đáng yêu. Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng tính cách lại trong sáng, còn có chút ngây thơ. Sau này tôi cùng cô ta và Trần Ngọc Như trở thành ba người bạn thân thiết.”
Mạc Tiểu Thanh biểu tình cô đơn mà dừng một chút: “Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà tính cách cô ta thay đổi, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn coi cô ta là bạn thân nhất của tôi. Nhưng mà cô có biết cô ta đã làm gì không?”
Diệp Ngưng Dao rất biết phối hợp, liền hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Cô ta bịa đặt nói Trần Ngọc Như là đối tượng của người anh góa vợ của mình. Lúc ấy Trần Ngọc Như ở trong thôn cũng đã có đối tượng, nhưng đáng tiếc trong thôn này, nhà họ Mạnh bọn họ một tay che trời, bọn họ chính là nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp, tính tình hiền lành dễ ức hiếp của Ngọc Như, cho nên mới…”
“Ý cô là Trần Ngọc Như chính là vợ của đội trưởng Mạnh ư?” Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mày. Thảo nào Mạnh Nghênh Võ, một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi cưới vợ lần hai lại có thể kết hôn với nữ thanh niên trí thức mới được gửi xuống!
“Đúng vậy, sau đó Trần Ngọc Như không thể chống lại những lời đồn đại trong làng và áp lực từ nhà họ Mạnh để rồi phải cưới Mạnh Nghênh Võ và trở thành mẹ kế cho thằng con hoang của hắn.”
Diệp Ngưng Dao gật đầu đồng ý khi nhớ lại đức hạnh đứa con trai ngu ngốc của Mạnh Nghênh Võ. “Cô gái đó đúng là đáng thương.”
“Trước đây tôi đã nghĩ đến việc giúp đỡ cô ấy, nhưng nhà họ Mạnh căn bản không cho cô ấy gặp tôi, nếu Mạnh Nghênh Võ nghe được điều gì không hay bên ngoài sẽ trở về đánh cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể giấu chặt sự thật ở trong lòng, không thể nói ra.”
Thấy vẻ mặt cô ấy uể oải, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Tôi tin rằng trên đời có quả báo, kẻ ác sớm muộn gì cũng gặp quả báo, đừng nản chí.”
“Được, tôi tin tưởng sẽ có một ngày như vậy!”
“Sẽ có thôi!”
Bọn họ cùng nhau trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, mười phần ăn ý không đề cập tới chuyện này.
Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao như thường lệ tranh thủ thời gian ngủ để kiểm tra pháp khí trong ý thức của mình.
Sau những ngày làm việc chăm chỉ, pháp khí của cô dần biến đổi từ màu tím sang ánh sáng xanh nhạt.
Chờ đến khi xuân về hoa nở, chẳng mấy chốc pháp khí của cô có thể khôi phục lại ánh sáng như ngọn lửa đỏ rực trước đây.
Diệp Ngưng Dao nở một nụ cười ngọt ngào, chậm rãi đi vào giấc mộng đẹp, mơ về một tương lai xán lạn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người vừa ăn sáng còn chưa bắt đầu làm việc liền nghênh đón đại đội trưởng Mạnh Nghênh Võ.
“Mọi người đến tập hợp trong sân, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp cho mọi người.” Những thanh niên trí thức nhìn nhau, không ai biết mục đích lần này của Mạnh Nghênh Võ là gì.
Sau khi mọi người đứng thành hai hàng, Mạnh Nghênh Võ quét mắt một vòng liền nhìn thấy Diệp Ngưng Dao trong đám đông, khi thấy Giang Hoài không ở đó, hắn ta khẽ ho một tiếng.
“Vừa rồi có một số đồng chí phản hồi với tôi, nói rằng một số người trong khu thanh niên trí thức của chúng ta không đoàn kết, chia bè phái. Tôi đã xác minh việc này, hóa ra quả thật có một số người đã đưa những khuynh hướng không lành mạnh đến kí túc xá của thanh niên trí thức. Sau khi nghiên cứu và thảo luận với các cán bộ trong thôn, chúng tôi đồng loạt đưa ra quyết định đồng chí Diệp Ngưng Dao cần phải rời khỏi khu thanh niên trí thức, sau đó dọn đến sống trong căn phòng bỏ trống ở cuối thôn phía đông, cho đến khi nhận rõ sai lầm mới có thể dọn về khu thanh niên trí thức.”
Diệp Ngưng Dao không thể ngờ Mạnh Nghênh Võ mở cuộc họp lại nhằm vào chính mình.
Khóe miệng cô mím thành một đường thẳng, vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng vô cùng kích động!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");