Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời này ngành du lịch chưa bắt đầu phát triển ở mọi miền đất nước, những ngôi làng gần núi tỉnh Hà Bắc vẫn còn rất nghèo, Phó Thập Đông trả năm nhân dân tệ cho chỗ ở, một số dân làng đã vội vã đưa bọn họ vào.
Cuối cùng, bọn họ chọn một ngôi nhà trong làng có sân rộng nhất và nhiều phòng nhất để ở.
Sau khi ngồi trên tàu một ngày, một vài người trong số bọn họ tắm rửa sơ sài và đi ngủ sớm.
Diệp Ngưng Dao bị chứng mất ngủ khi thay đổi trong môi trường mới, nghĩ đến Miêu Miêu có thể đang khóc vì nhớ cô khiến cô càng mất ngủ hơn.
Thấy cô trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, Phó Thập Đông vươn cánh tay qua cổ cô, ôm cô vào lòng hỏi: “Ngày mai còn phải dậy sớm, em ngủ không được hay sao?”
“Ừm, em nhớ Miêu Miêu.” Diệp Ngưng Dao đặt tay phải lên mu bàn tay anh, có chút hối hận vì cô ra ngoài chơi quá xa, đây là lần đầu tiên cô xa con gái nên trong lòng cô cảm thấy lạc lõng.
“Con bé đã quen ngủ với mẹ rồi, sẽ không sao đâu.” Anh cũng nhớ con gái mình, nhưng bây giờ mà nói ra sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Sợ cô sẽ khóc, Phó Thập Đông chuyển sang chủ đề khác nói: “Hai người Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh đã đính hôn, em định tặng quà gì?”
“Em còn chưa nghĩ tới việc này.” Diệp Ngưng Dao nghĩ đến dáng vẻ ngọt ngào của hai người kia, có chút hâm mộ: “Bọn họ có quan hệ thật tốt, Lâm Tử An quả thật không tệ.”
Khen ngợi người đàn ông khác trước mặt anh, anh có chút ghen tị: “Quan hệ của chúng ta cũng rất tốt, chẳng lẽ là anh không tốt hay sao?”
“Việc này sao…” Diệp Ngưng Dao cố ý kéo dài thanh âm, giả vờ nói: “Không biết nên nói cái gì, có lúc tốt có lúc xấu chăng?”
Phó Thập Đông gần như bị người phụ nữ nhỏ bé trong lòng chọc cười, anh kiên nhẫn học hỏi: “Vậy em nói về khoảng thời gian tệ là khi nào?”
Thực ra cô nói những lời này là nói lung tung, nhìn thấy người đàn ông nghiêm túc như vậy, ngược lại cô có chút chột dạ: “Anh còn phải hỏi em sao? Anh nên tự mình ngẫm lại đi chứ.”
“Được, anh sẽ suy nghĩ lại.” Phó Thập Đông hôn nhẹ lên trán cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Bất kể vợ anh có nói cái gì có lý hay không, cô đều đúng.
“Cặp đôi nào cũng có cách ở chung không giống nhau. Nếu em thích phong cách của bọn họ, anh cũng có thể thay đổi.”
“…” Trong đầu Diệp Ngưng Dao tưởng tượng ra cảnh bản thân và Phó Thập Đông đứng trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, không nhịn được mà kích động, hai tay ôm lấy cánh tay, nhỏ giọng nói: “Em không nói em muốn trở thành như bọn họ, nhưng gần đây anh quá bận rộn, thậm chí không có thời gian để nói chuyện với em, nếu sau này mà vẫn tiếp tục như vậy, đây không phải là cuộc sống mà em muốn chút nào.”
Ở Tiên giới ba ngàn năm, đối với tiền tài, cô rất là lạnh nhạt, nếu như vì kiếm tiền mà ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, vậy cô thà kiếm ít tiền còn hơn.
Cuối cùng cũng nói ra được những oán hận trong lòng, trong nháy mắt Diệp Ngưng Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trong tương lai, cô sẽ không bao giờ che giấu suy nghĩ của bản thân nữa, như vậy thật khó chịu.
Phó Thập Đông không ngờ lại là vì điều này, vẻ mặt anh rõ ràng là sửng sốt, sau đó anh ngẫm lại cuộc sống bận rộn của mình trong khoảng thời gian gần đây, mới muộn màng nhận ra rằng anh quả thực đã bỏ qua cảm xúc của vợ.
Anh chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để vợ con có cuộc sống tốt hơn càng sớm càng tốt, nhưng cuộc sống dù giàu có đến đâu cũng không thể khiến vợ chồng hòa thuận, suýt chút nữa anh đã làm việc mất nhiều hơn được.
“Vợ ơi, thực sự xin lỗi em, về sau anh sẽ chú ý hơn.”
Thấy thái độ tốt của anh, Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng nở nụ cười, cô nhẹ nhàng dụi trán vào ngực anh, giọng điệu ôn nhu nói: “Sau này dù cho gặp phải vấn đề gì thì chúng ta cũng phải thành thật với nhau, đừng để chúng thối rữa trong bụng được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");