Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này Phó Thập Đông đã sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, anh nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Diệp Ngưng Dao thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra buổi sáng, cuối cùng còn không quên mím môi ủy khuất để Phó Thập Đông sinh ra cảm giác thương xót.
Dù sao đây cũng là một loại tình cảm, chỉ cần có lòng đồng cảm liền cách yêu thích không còn xa!
Phó Thập Đông nghe xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh nắm chặt quả trứng trong tay, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, tôi sửa nhà cho cô.”
“Vâng, vậy lại phải làm phiền anh rồi.” Ánh mắt của Diệp Ngưng Dao sáng ngời, không nghĩ tới anh sẽ biết điều như vậy, còn chủ động giúp đỡ, người đàn ông này thật tốt!
Bị ánh mắt nóng bỏng của cô thiêu đốt, Phó Thập Đông vội quay mặt đi, lướt qua cô và đi thẳng về phía ngôi nhà nhỏ tồi tàn kia.
Cổng sân cần sửa sang lại, tường xung quanh sân cần phải chôn thêm mảnh thủy tinh, sửa mái nhà, muốn trồng rau thì cũng phải dọn hết đá trong sân này đi.
Phó Thập Đông nhìn tất cả mọi thứ bằng ánh mắt nghiêm túc, sau đó xắn tay áo rồi bắt đầu làm việc mà không nói lời nào.
Anh cúi xuống, nhặt một hòn đá và ném vào một nơi, quần áo vải thô trên người anh đã được vá lại nhiều lần, hiện tại khi anh di chuyển chúng áp sát vào cơ thể anh, lộ ra đường nét mạnh mẽ có lực của cánh tay.
Diệp Ngưng Dao đi theo sau Phó Thập Đông, xấu hổ xoa mũi, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội ở bên anh nhiều hơn để vun đắp tình cảm, kết quả anh lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy, điều này khiến cô có chút không biết phải làm sao.
“Tôi nên làm gì đây?”
“Đều là công việc tay chân cả, cô không làm được đâu. Cô cứ làm việc khác đi.” Anh nói với giọng thô lỗ mà không nhìn lên.
Đoán rằng anh vừa mới ngủ dậy chắc là chưa ăn gì, Diệp Ngưng Dao cầm lấy hai quả trứng gà đặt trên đá, gõ nhẹ rồi cẩn thận bóc vỏ.
Mân mê một lúc, quả trứng trắng mềm lộ ra trước mắt.
Cầm quả trứng đã bóc vỏ, cô đi đến trước mặt Phó Thập Đông, nói: “Há miệng ra nào.”
Mùi hương của trứng gà xộc vào mũi anh, Phó Thập Đông hơi dừng lại, nhìn chằm chằm ngón tay tái nhợt của cô, hầu kết khẽ giật giật.
“Mau há mồm ra, tôi cầm hơi lâu rồi đấy.” Diệp Ngưng Dao lại đẩy quả trứng về phía trước, lòng trắng trứng chỉ cách môi anh một chút.
“Tôi tự ăn được mà.” Phó Thập Đông lặng lẽ đỏ mặt, đôi mắt sắc bén thường ngày không dám nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô.
“Tay của anh bẩn quá, tôi không có nước ở đây đâu.” Ý của cô là anh chỉ có thể ăn khi tôi đút cho.
Không cho Phó Thập Đông cơ hội do dự, Diệp Ngưng Dao bẻ một miếng nhỏ rồi đút thẳng vào miệng anh, đầu ngón tay lướt trên môi mỏng của anh, sự đụng chạm tinh tế khiến thần kinh Phó Thập Đông lập tức căng thẳng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất cách nuốt nó như thế nào.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, Diệp Ngưng Dao khẽ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như có thể vắt ra nước, “Anh ăn nhanh đi, vất vả cho anh rồi, anh Đông Tử.”
“Khụ khụ khụ…” Phó Thập Đông suýt chút nữa nghẹn chết bởi lời này, vội vàng đem trứng gà ăn xong, sau đó anh lập tức sải bước về phía cổng sân như thể chạy trốn.
Diệp Ngưng Dao vốn chỉ muốn trêu chọc anh một chút, lại không nghĩ tới chính mình sẽ hù dọa anh, vì vậy cô vội vàng vươn tay nắm lấy góc áo của anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Trên môi vẫn còn cảm xúc mềm mại trước đó, anh cũng không quay đầu liền nói: “Tôi trở về lấy công cụ.”
Ở nơi mà Diệp Ngưng Dao không nhìn thấy, sắc mặt của Phó Thập Đông dần trở nên đỏ bừng, đôi mắt anh đầy vẻ hoảng sợ.
Chỉ trong một ngày, hai người đã sửa chữa xong hoàn toàn ngôi nhà. Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ tồi tàn thoáng cái đã trở nên mới toanh, Diệp Ngưng Dao chân thành cảm ơn Phó Thập Đông: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");