Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Cô dùng đôi mắt đẹp sáng ngời trìu mến nhìn anh.
Hầu kết Phó Thập Đông vừa động, thanh âm trở nên khàn khàn. “Vì sao tôi không thể động đậy được? Cô đã làm gì…” Anh chưa kịp nói xong, đôi môi ấm áp đã lập tức chặn môi anh lại, ngăn không cho anh thốt ra thêm lời nào.
Từ nhẹ nhàng biến thành mạnh mẽ, từ bị động biến thành chủ động, cuối cùng anh mất khống chế.
Không khí tràn ngập hương hoa, giữa rèm lụa đỏ đã là một căn phòng quyến rũ.
“Dao Dao…” tiếng gọi thân mật thỏ thẻ vang lên, Phó Thập Đông từ trong mơ bừng tỉnh lại, nơi nào đó dính nhớp làm anh buộc phải đối mặt với sự xấu xa vô sỉ sâu thẳm trong trái tim mình.
Anh dùng sức xoa xoa mặt, không còn buồn ngủ nữa.
Trong căn nhà đất nhỏ cách bức tường, Diệp Ngưng Dao cũng đang mơ những giấc mơ ngọt ngào.
Trong mơ, cô mặc một chiếc váy cổ trang nhảy múa giữa muôn ngàn đóa hoa, mây mù nhuộm đỏ cả một vùng trời, đẹp đến nao lòng.
Hoa anh đào bay phấp phới đầy trời như một cơn mưa, Diệp Ngưng Dao vươn những ngón tay mảnh khảnh nâng một cánh hoa anh đào định ngửi thử, đột nhiên cánh hoa run lên biến thành một cái banh bao thịt trắng trẻo mập mạp.
Không đợi cô phản ứng lại, mưa hoa anh đào khắp bầu trời đã biến thành những chiếc bánh bao lớn ném vào người cô.
Thấy mình sắp bị bánh bao hấp đập vào người, Diệp Ngưng Dao lập tức kinh hãi mở to mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cô vỗ vỗ vào lòng ngực đang phập phồng dữ dội của mình, một lúc lâu sau Diệp Ngưng Dao mới hoàn hồn, cô rất mừng vì đó chỉ là một giấc mơ. Mặc dù cô thích ăn bánh bao thịt nhưng cô không muốn bị bánh bao nghiền chết đâu!
Lúc này trời đã sáng, Diệp Ngưng Dao nằm ở trên giường một chút cũng không muốn tỉnh lại.
Bên ngoài yên tĩnh, lúc này từ phòng bên cạnh truyền đến một trận thanh âm “Ầm ầm”, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước làm cho cô khó chịu vò đầu bứt tóc, xoay người đứng dậy.
“Cạch…” Diệp Ngưng Dao mở cửa gỗ đi ra khỏi phòng, nhìn xuyên qua bức tường thấp vào sân bên cạnh.
Cô thấy Phó Thập Đông mặc một chiếc áo thun trắng có vài mảnh vá và ống quần được xắn cao, lúc này anh đang chặt củi trong sân.
Theo chiếc rìu được nâng lên và hạ xuống, trên trán anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bộ dáng hung ác phảng phất như khúc gỗ này là kẻ thù vậy.
“Sao anh lại dậy sớm vậy?” Diệp Ngưng Dao che miệng lại ngáp một cái, lười biếng như mèo con nhỏ.
Giọng nói ngọt ngào làm Phó Thập Đông khựng lại, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ đang thở hổn hển dưới thân, anh cố nén sự bồn chồn, ném rìu xuống rồi vội vàng rời đi.
“Diệp Ngưng Dao: “…”
Ngày hôm qua còn đang rất tốt mà, hôm nay người này làm sao vậy?
Không nghĩ ra anh có bệnh gì, Diệp Ngưng Dao tức giận trở về phòng.
Thẳng đến bên vách truyền tới tiếng đóng cửa, Phó Thập Đông mới dám trở lại sân, nhìn chằm chằm những khúc gỗ chưa chẻ, cười nhạo chính mình.
Gió xuân buổi sáng thổi đến nhánh cây “Sàn sạt” rung động.
Ở cửa thôn cách đó không xa, Giang Hoài dùng xe đạp chở hai túi hạt giống lớn chạy vào thôn.
Lúc hắn tới khu thanh niên trí thức, mọi người đều đã rời giường bận rộn việc cá nhân, thấy hắn trở lại, Lâm Tử An vội đi qua hỗ trợ nâng hạt giống.
“Sao giờ cậu mới về? Tôi còn tưởng cậu ở lại thành phố luôn, mãi mãi không quay lại luôn cơ!”
Giang Hoài thấy hắn nói chuyện như vậy thì cau mày, “Giọng điệu bực dọc của cậu là sao, có chuyện gì à?”
“Cô gái tôi thích bị người ta khi dễ, tôi đương nhiên không vui nổi rồi.” Nghĩ đến ngày đó lúc Diệp Ngưng Dao bị ép phải rời đi mà hắn lại không có ở đây, Lâm Tử An hối hận đến xanh cả ruột.
Hắn tự trách mình vì hôm đó đã uống quá chén, nhưng đến lúc biết chuyện thì đã quá muộn.
Giang Hoài bị lời nói vô nghĩa của Lâm Tử An làm cho bất ngờ, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Cô gái mà cậu thích là ai cơ chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");