Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian lao động buổi sáng qua nhanh, mặt Thủy Đào bị phơi đến đỏ bừng, nhân lúc Tả Lệ Bình đưa cơm, tranh thủ nghỉ ngơi trong chốc lát!Trước khi về, Tả Lệ Bình dặn dò nói: “Đài dự báo thời tiết nói buổi chiều sẽ có mưa, con chịu khó để ý, nếu thấy trời sắp mưa, cố gắng nhanh tay đem lương thực thu.
Xã viên trong đội năm nay đều trông cậy vào đám lương thực này đấy, đừng để bị hỏng mất.
”Thủy Đào gật gật đầu, chút nhãn lực này cô vẫn phải có.
Nhưng thật ra hai thanh niên trí thức làm cùng lại không để bụng, giờ trời đang nắng chang chang, một chút cũng không giống như là sắp mưa, mấy người trong thôn toàn lo hão, thật cho rằng người thành phố các cô gì cũng đều không hiểu đâu?Ai biết ông trời lại trở mặt nhanh như thế, buổi sáng còn nắng to như vậy, thổi mấy trận gió, bầu trời đã tối sầm ngay được.
Thủy Đào thấy tình hình không đúng, lập tức bắt đầu chỉ huy Cố Phán cùng Triệu Nguyệt thu lương thực.
Hai người lười nhác lập tức liền trở nên luống cuống tay chân, chỗ Thủy Đào đã thu vào được hơn phân nửa, hai người này còn đang cọ tới cọ lui.
Thủy Đào đau hết cả đầu, Cố Phán làm việc không được cô liền nhịn, ai biết Triệu Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao, ngày mai cô thế nào cũng phải bảo ba mình đổi cho hai người này làm việc khác.
Chẳng trách người trong thôn đều không muốn làm việc cùng bọn họ, ai gặp phải bọn họ đều khó chịu.
Đang lúc Thủy Đào lẩm bẩm khó chịu, mắt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Khóe miệng cô nhếch lên, ông trời đối với Cố Phán cũng thật tốt, vừa thấy cô ta gặp nạn, liền đưa tới hộ hoa sứ giả ngay.
Giang Tuấn Hiền ở nhà trốn tránh hai ngày, rốt cuộc vẫn là căng da đầu ra ngoài làm việc, chuyện xấu bị tam thúc nhà mình thọc ra ngoài, khiến thanh danh xuống dốc không phanh, hại anh ta bị mọi người trong đội nhìn với ánh mắt thành kiến.
Giang Tuấn Hiền cảm thấy như vậy mãi cũng không được, hôn sự với Thủy Đào đã không có biện pháp vãn hồi rồi, anh ta không thể làm thanh danh của mình cùng Thủy Đào lại xấu đi nữa.
Anh ta muốn cùng Thủy Đào giải hòa, chỉ cần hai người ở chung khôi phục bình thường, nhừng lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn khẳng định liền sẽ biến mất.
Giang Tuấn Hiền làm xong phần việc của mình, nhìn đến sắc trời âm u, lo lắng Thủy Đào làm việc ở sân phơi không kịp thu lương thực, đem lưỡi hái giao cho người bên cạnh , liền quay người chạy về phía sân phơi lúa.
Vừa thấy anh ta chạy đến, trên mặt Thủy Đào liền mỉm cười, Giang Tuấn Hiền không tự giác cũng nở nụ cười theo, đang chuẩn bị nói chuyện, Thủy Đào đã giành nói trước.
“Giang Tuấn Hiền anh tới thật đúng lúc, Cố thanh niên trí thức động tác quá chậm, anh nhanh qua giúp đỡ, lỡ mà trời mưa rồi mà còn chưa thu lương thực xong, sợ là Cố thanh niên trí thức liền gặp phiền toái lớn”.
Gương mặt Giang Tuấn Hiền đang tươi cười liền sụp xuống, Cố Phán lại thập phần kiên cường nói: “Không cần Giang đại ca hỗ trợ, tôi có thể tự mình làm xong được!”Cô ta bên ngoài tỏ ra quật cường như vậy nhưng động tác trên tay lại cứng đờ, đầu tóc mướt đầy mồ hôi, tóc dính cả lên trên mặt, so với một thân quần áo tinh xảo thật sự là vừa buồn cười vừa chật vật.
Thủy Đào thở dài: “Cố thanh niên trí thức, hiện tại không phải thời điểm thể hiện, nếu không nhanh nhanh thu lương thực vào, đợi lúc nữa trời mưa to, tôi với cô đều đến ăn không hết gói đem đi.
Giang Tuấn Hiền, đừng cọ xát, nhanh tay lên.
”Giang Tuấn Hiền nguyên bản là nghĩ đến giúp Thủy Đào, ai biết Thủy Đào đã làm gần xong phần việc của mình, Cố Phán lại làm được cố hết sức.
Anh ta muốn tránh tị hiềm, nhưng là Cố Phán thật sự là quá đáng thương, nếu không giúp đỡ, lương tâm Giang Tuấn Hiền lại không yên.
Cũng chỉ chần chờ trong chốc lát, Giang Tuấn Hiền lập tức liền bắt đầu làm hộ phần việc của Cố Phán.
Động tác anh ta nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc so với Cố Phán cao hơn rất nhiều.
Thủy Đào vui mừng cười cười, lần này nếu mà không có ai tới hỗ trợ, những việc còn lại kiểu gì chẳng đổ hết lên đầu cô, cô mới không muốn để Cố Phán chiếm tiện nghi của mình đâu.
Lao động tập thể là hỗ trợ lẫn nhau, cũng không phải là việc gì cũng để một người phải làm.
Cố Phán trong lòng xấu hổ không biết nói gì, lần này khẳng định lại bị Thủy Đào xem thường, vừa mới bảo đảm chính mình sẽ không cùng Giang Tuấn Hiền dây dưa không rõ, lúc này lại tự mình đánh mặt mình, Cố Phán trong lòng miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.
Tưởng tượng Thủy Đào sẽ ở trong lòng chê cười mình, Cố Phán toàn thân trên dưới đều khó chịu đến không được, cô ta chưa từng khi nào có cảm giác thất bại như bây giờ.
Thủy Đào nhìn Cố Phán hai mắt lại hồng hồng, cảm thấy thật vô ngữ, không cần đoán cũng biết, cô ta lại suy nghĩ vớ vẩn trong lòng đây mà.
Giang Tuấn Hiền sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, một bên thu lương thực, một bên lại không ngừng an ủi Cố Phán.
Thủy Đào xem đến mùi ngon, một màn này ở trong sách cũng từng xuất hiện, trong tiểu thuyết lúc này Giang Tuấn Hiền còn không có cùng cô hủy hôn, mà cũng đã bắt đầu cùng Cố Phán phát triển tình cảm.
Căn cứ trong sách miêu tả, lúc này “Thủy Đào” lại vì Giang Tuấn Hiền tốt bụng mà ghen tuông.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Thủy Đào lại không hề gợn sóng, thậm chí còn có điểm muốn cười.
Loại cảm giác này thực thần kỳ, Thủy Đào nhìn Giang Tuấn Hiền và Cố phán giống như nội dung miêu tả trong tiểu thuyết, thật cứ như đang xem điện ảnh vậy, thậm chí còn là phim điện ảnh màu sắc chân thật, còn kích thích hơn so với những phim điện ảnh đen trắng mà cô đã xem trước đây.
Nếu nội dung tiểu thuyết miêu tả tất cả đều là thật sự, như vậy Thủy Đào mà muốn thay đổi cuộc đời bi thảm của người nhà, việc nên làm nhất chính là ngăn cản Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán ở bên nhau, bất quá Thủy Đào lại không tính làm vậy.
Cô cảm thấy tính tình Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán kỳ thật còn rất xứng đôi, hai người này nên ở bên nhau, tự hãm hại lẫn nhau, đỡ phải đi tai họa người thành thật khác.
Đến nỗi kết cục của người nhà họ Thủy, Thủy Đào là người biết rõ cốt truyện, cô có đủ tự tin giúp gia đình mình tránh được.
Nhờ sự trợ giúp của Giang Tuấn Hiền, lương thực phơi ở sân phơi rốt cuộc tất cả đều được thu xong, rất nhanh, bầu trời đã hạ mưa to tầm tã, nhóm xã viên đang làm việc chạy vội về nhà.
Phớt lờ Giang Tuấn Hiền muốn nói lại thôi, Thủy Đào cũng thực mau chạy mất hút.
.