Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: BơDư gia với Cố gia là hàng xóm của nhau, cho dù quan hệ của Trần Xảo Cầm cùng Tần Nguyệt Lan có tốt đến đâu, cũng không nên xen vào những chuyện như thế này.
Quan hệ giữa người với người, kiêng kị nhất là giao thiển ngôn thâm, lại càng kiêng kị bao biện làm thay.
*Giao thiển thâm ngôn: không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận (mối quan hệ không thân quen)Không thân cũng chẳng quen mà lại đi quản việc trong nhà của người ta, thứ nhận được có thể không phải là sự cảm kích mà là sự chán ghét.
Trần Xảo Cầm tiến đến bên cạnh nhìn kỹ gương mặt của Cố Mặc, “Ngốc Bảo, có còn đau hay không? Có muốn bác lấy thuốc mỡ bôi cho cháu không?”Cố Mặc lắc đầu, “Không bôi.
”Trần Xảo Cầm cũng không cưỡng cầu, mùi của thuốc mỡ quả thực không dễ ngửi, lại bị bôi lên trên mặt, nếu Cố Mặc đã không muốn bôi vậy thì quên đi.
Ngay từ ban đầu Dư Noãn Noãn đã cảm thấy Cố Mặc là đứa nhỏ đáng thương, hiện tại lại nhìn thấy Cố Mặc bị đối xử như vậy, càng cảm thấy cậu ta thật là đáng thương.
Cái mệnh gì đây!Cũng không biết khi nào cậu ta mới có thể phản kích.
Nhưng lại nhìn đến thân hình nhỏ bé của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn cảm thấy, Cố Mặc nếu muốn phản kích, phỏng chừng còn phải mấy năm nữa.
Lúc còn ở Mạt thế, khi Dư Noãn Noãn cảm thấy không vui, liền sẽ tự khen thưởng cho chính mình một chút thức ăn ngon, sau khi ăn chút đồ ăn ngon, tâm tình liền sẽ tốt hơn một chút.
Lại nhớ đến tướng ăn ngày hôm qua của Cố Mặc, Dư Noãn Noãn cảm thấy, Cố Mặc hẳn là cũng thích hợp với biện pháp này.
Dư Noãn Noãn muốn mở miệng nhắc nhở Trần Xảo Cầm lấy dâu tây ra, nhưng bản thân lại không thể tự nói chuyện.
Trong lòng thấy sốt ruột, cơ thể liền ngồi không yên, khiến trọng tâm không vững, trực tiếp bị nghiêng đi ngã nằm ở trên giường.
Tuy bị ngã nhưng cô cũng không cảm thấy đau chỉ là cảm giác có cái gì đó cộm vào mặt.
Dư Noãn Noãn đem mặt hướng bên cạnh nhìn sang, liền thấy được một quả lồng đèn bị khô quắt.
Đây không phải là quả lồng đèn mà hôm trước Dư Cương cho cô sao?!Cô vẫn luôn cho rằng đã bị Dư Hải ăn, nhưng sao nó lại ở chỗ này được nhỉ?Trong lòng tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng Dư Noãn Noãn vẫn duỗi tay cầm quả lồng đèn lên, dùng móng tay út đem vỏ ngoài mở ra, đem hạt bên trong thịt trái lấy ra.
Khi hạt lồng đèn tiếp xúc với tay trong nháy mắt, vô số viên hạt giống đột nhiên nảy mầm, cành lá nhanh chóng sinh trưởng, đợt đến khi Trần Xảo Cầm phản ứng lại được, Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc đã bị cành lá vây ngập ở bên trong.
Trần Xảo Cầm, “???!!! Noãn Bảo! Ngốc Bảo!”Trần Xảo Cầm kinh hô một tiếng, vội vàng đi kéo những cành lá đó ra.
Thứ đầu tiên sau khi kéo lớp cành lá ra là khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười của Dư Noãn Noãn, sau đó lại thấy Dư Noãn Noãn hái một trái lồng đèn đang muốn lột ra cho Cố Mặc ăn.
Thì ra chỉ có mình cô là cảm thấy lo lắng!Hai đứa nhỏ này căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi, một đứa chơi vui vẻ, một đứa ăn vui vẻ.
Thân cây lồng đèn không giống với thân cây dâu tây nhỏ nhắn mà nó có thể cao bằng với Cố Mặc.
Lại bởi vì có quá nhiều cây mọc đan xen nhau nên thân cây mọc lan tràn từ trên giường tới rồi dưới giường.
Trần Xảo Cầm bị trận thế trước mắt này làm cho hoảng loạn, cô không biết hiện tại nên đem Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc ôm ra trước, hay là nên đi đóng cửa lại trước, để tránh đám Dư Vĩ đột nhiên tiến vào.
Sau khi do dự trong chốc lát, Trần Xảo Cầm quyết định vẫn là nên đi đóng cửa trước.
Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc đương nhiên là không sợ hãi, nhưng nếu lúc này đám Dư Vĩ đột nhiên tiến vào, không chừng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Sau khi đem cửa đóng lại, lại nhìn đến trên giường và trên đất đầy quả lồng đèn, Trần Xảo Cầm vẫn có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
Mắt thấy Cố Mặc đã ăn xong một trái, chuẩn bị đi túm trái thứ hai, Dư Noãn Noãn cũng bò lên, duỗi tay cũng định đi túm quả lồng đèn, Trần Xảo Cầm bước một bước thật lớn, đem Dư Noãn Noãn ôm lên.
“Noãn Bảo ngoan, lồng đèn như thế này đã quá nhiều! từng này lồng đèn còn không biết nên xử lý làm sao đây! Con cũng không thể lại biến ra tiếp!”Dư Noãn Noãn bẹp bẹp miệng, cô chỉ muốn ăn một trái thôi mà!.