Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu thư mối tình đầu mang theo một cỗ hương thơm sương hoa đi tới trước mặt hai người, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Chung Oánh một cái, hai mắt sáng quắc tỏa sáng nhìn Yến Vũ: "Đến xem em biểu diễn sao? Em vừa đàn bài [Lương Chúc]* đó.”
(*Tên bản hoà tấu vĩ cầm)
Lúc này Chung Oánh mới chú ý tới cô ấy cầm cây vĩ cầm trong tay, từ vẻ mặt xem ra có vẻ biểu diễn rất thành công. Không nghĩ tới tiểu thư mối tình đầu vừa có nhan sắc vừa có tài trong nghệ thuật.
Yến Vũ nói: "Nghe qua mấy trăm lần, không nhìn cũng sự biết lợi hại của cô.”
Trong lòng Quan Linh khoan khoái, tươi cười như hoa, đi lên kéo cánh tay anh: "Đứng ở đây làm gì, chúng ta đi hội trường tiếp tục xem biểu diễn đi.”
Yến Vũ theo lực kéo của cô ấy đi xuống bậc thang, Chung Oánh âm thầm trợn trắng mắt, tay? Làm như bà đây không tồn tại à! Hai người thân nhau lắm à.
Cô đột nhiên lên tiếng: "Wow, là vĩ cầm, đây là lần đầu tiên em gặp đó, đàn chị có thể cho em xem không?"
Lúc này Quan Linh mới quay đầu nhìn cô một cái: "Cô là..."
Yến Vũ giới thiệu: "Đây là Chung Oánh, bạn học của Yến Thần, đây là Quan Linh, tôi nhớ rõ hai người có gặp nhau ở nhà tôi một lần.”
Quan Linh đánh giá cô từ trên xuống dưới, không có ấn tượng, Chung Oánh lại cười rộ lên: "À, thì ra là chị gái ngày đó đến nhà bác Yến làm khách, xin chào.”
Nghe cô hô to quen thuộc như vậy, Quan Linh cũng lễ phép cười cười: "Xin chào, là em gái lớp dưới à, hôm nay em có biểu diễn gì sao?”
"Ừm." Lực chú ý của Chung Oánh phảng phất đều tập trung ở trên cây vĩ cầm, nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Đáng tiếc vừa mới nói chuyện với anh Yến Vũ, bỏ lỡ biểu diễn của đàn chị. Em chỉ mới nhìn thấy đàn vĩ cầm trên TV thôi, em rất thích loại nhạc cụ này, em có thể chạm vào nó không?”
Từ khi Quan Linh tham gia liên hoan mới biết được, học sinh biết chơi nhạc cụ trong trường cũng không ít, nhưng phần lớn là nhạc cụ dân gian, hoặc là loại phổ biến rộng rãi như accordion, vĩ cầm cao quý tao nhã chỉ có một mình cô biết.
Cho nên cô đối với kiểu nhà quê như Chung Oánh cũng không bất ngờ gì, lúc cô ta xách hộp đàn đi diễn tập, đã sớm thu hoạch được rất nhiều ánh mắt tò mò hâm mộ, tâm tham hư vinh thật thỏa mãn.
Cô ta hào phóng đưa cây đàn qua: "Ồ, em xem đi, cẩn thận đừng cào móng tay vào."
Chung Oánh nhận lấy nhìn một chút, thân đàn không có Logo, nhìn không giống mấy thương hiệu quen thuộc của cô. Cô nhìn như thật cẩn thận đem cầm gác ở cổ, cài lên cầm cung: "Đàn chị, là tư thế này sao? Em có thể kéo nó không?”
Lúc trước bạn học kéo đàn nhị cũng từng đưa ra yêu cầu này, Quan Linh có chuẩn bị tâm lý, dù sao người yêu âm nhạc ai có thể không quỳ gối dưới sức hấp dẫn âm sắc của vĩ cầm chứ.
"Có thể, nhưng người chưa từng tiếp xúc qua có thể không kéo ra được âm thanh, hoặc là..." Cô ta và Yến Vũ liếc nhau một cái, nhớ tới tiếng ồn kinh khủng khi mình vừa học đàn, phốc cười ra tiếng: "Rất khó nghe.”
“Chung Oánh Chung Oánh, mau tới đây, đến lúc phải đợi lên sân khấu rồi!”
Đúng lúc này, đội viên tiểu đội múa lâm thời tới gọi Chung Oánh, cô vừa trả lời ngón tay vừa tung bay, cầm cung rung động, lưu loát kéo ra một đoạn khúc nhỏ nhìn như lộn xộn. Sau đó nhanh chóng trả lại cây đàn cho Quan Linh: "Cảm ơn đàn chị, em đi đây, hẹn gặp lại đàn chị, hẹn gặp lại anh Yến Vũ!”
Cô rất nhanh chen vào đám người không thấy đâu, Yến Vũ không có cảm giác gì, mỉm cười nói: "Có chút thiên phú, lần đầu tiên có thể kéo ra âm thanh này cũng không tệ, còn giỏi hơn so với cô khi đó kéo ra cả tiếng cưa gỗ.”
Người bên cạnh một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Yến Vũ quay đầu nhìn, Quan Linh đứng đờ tại chỗ, ánh mắt trừng to, môi khẽ mở, bộ dáng kinh hãi quá độ.
"Làm sao vậy?"
"Cô ấy là ai?"
"Vừa rồi không phải đã nói qua, bạn học của Yến Thần."
"Cô ấy đã học vĩ cầm?"
"Không có, làm sao vậy?"
Tác giả có điều cần nói: cầu kiềm chế.