Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng trở nên ấm áp, Bạch Vi cười cười, nói: "Em đã no rồi, anh ăn xong thì chúng ta về sớm thôi."
"Được."
Sau bữa ăn, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi về, nhìn cô bước lên tầng, cho đến khi thấy ánh đèn phòng trên tầng năm sáng lên, Lục Tư Đình mới lái xe trở về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến cuối tuần rồi.
Hôm đó bọn họ đã hẹn đi chụp ảnh cùng nhau từ trước, Bạch Vi thức dậy rất sớm, bắt đầu trang điểm.
Mặc dù đến tiệm chụp ảnh thì lại phải thay đồ, nhưng Bạch Vi vẫn chọn một bộ váy dài rất đẹp mắt.
Trang điểm nhẹ nhàng xong, Bạch Vi thoa son môi sau cùng, rồi còn duyên dáng xoay một vòng trước gương.
"Được rồi được rồi, biết con đẹp rồi, mau ra ăn cơm đi."
Thẩm Quyên gọi vọng vào, sau đó bắt đầu xới cơm.
"Mẹ yêu của con ơi, con gái mẹ đẹp thế này, chắc chắn là di truyền từ gen của mẹ rồi."
Bạch Vi bắt đầu nịnh nọt thổi phồng: "Con gái mẹ tuy đẹp nhưng lại không xuống bếp được, thật đáng tiếc quá, không giống mẹ, vừa đẹp lại vừa có thể xuống bếp nấu ăn, đúng là kiếp trước cha con đã cứu cả thế giới, kiếp này mới lấy được người tuyệt nhất như mẹ."
Thẩm Quyên được dỗ dành đến vui vẻ, cười mắng: "Chỉ có mỗi con là biết làm mẹ vui thôi, không mau ra ăn cơm đi à, không phải một chốc nữa các con còn phải đi chụp ảnh hả?"
"Dạ vâng."
Bạch Vi ăn một bữa sáng thật ngon lành, đang chải lại tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô vội chạy ra mở cửa, quả nhiên là Lục Tư Đình.
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, cả bộ quân phục màu xanh lục, đeo thắt lưng trên hông, càng làm tôn lên đôi chân dài.
Thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên vội nói: "Tiểu Lục à, chưa ăn sáng phải không, mau vào ăn một chút đã rồi hẵng đi."
"Không cần đâu dì ạ, con đã ăn rồi."
Tuy Lục Tư Đình nói vậy, nhưng Thẩm Quyên vẫn cứ nhét thêm hai quả táo, xong xuôi rồi mới đẩy Bạch Vi ra cửa.
"Đi đi, ra ngoài chơi vui vẻ nhé."
Nói xong, Thẩm Quyên đóng sầm cửa lại.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau xuống lầu đi đến tiệm chụp ảnh.
Người chụp ảnh cho họ là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ấy là nhiếp ảnh gia giỏi nhất của tiệm này, đã từng chụp cho rất nhiều người.
Biết họ là cặp vợ chồng mới cưới vừa đăng ký kết hôn, nhiếp ảnh gia không khỏi nảy ra ý muốn chụp thêm vài tấm ảnh thân mật hơn một chút cho họ.
"Nào, đến gần nhau xíu đi, vai hai người dựa sát vào nhau, cầm tay nhau, đúng rồi... Nhìn ống kính này."
"Hai người là vợ chồng mà, đừng ngại quá, cậu hãy ôm vợ mình đi, nhìn cô ấy nào."
"Cậu hãy nghĩ rằng, đây là người mà mình đã phải trải qua trăm đắng nghìn cay, vất vả lắm mới lấy về làm vợ được, cô ấy đẹp thế này, chẳng lẽ cậu không thích sao?"
Nhiếp ảnh gia đã chụp rất nhiều ảnh, biết rõ làm thế nào để chụp được tấm hình đẹp, hướng dẫn họ cũng rất ra dáng đàng hoàng.
Lúc mới bắt đầu, Bạch Vi và Lục Tư Đình còn có chút tiếc nuối.
Dù sao hai người cũng mới chỉ quen nhau chưa được bao lâu, hơn nữa mỗi người lại có công việc riêng, những ngày gần đây ở bên nhau không nhiều, bây giờ đứng cạnh nhau chụp ảnh, cũng không dám đứng quá gần.
Có điều, sau vài lần tiếp xúc cơ thể, Lục Tư Đình vẫn giữ nét mặt bình thường, chỉ có đôi tai là hơi ửng đỏ.