Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên Tô Nhuyễn bừng tỉnh, phát hiện dưới người là giường đất cứng rắn, lọt vào trong tầm mắt là gạch xanh hình vòm vương mùi bùn hôi, cô từ từ ngồi dậy.
Đối diện với giường đất là một cái máy khâu mới khoảng 90%, phía sau bức tường là một cái tủ màu đỏ đã có tuổi đặt kề vào, đồ nội thất mộc mạc, nhưng lại là những vật dụng phổ biến trong cuối thập 80 và đầu thập niên 90.
Cầm cái gương trong tay, cô gái bên trong gương có một làn da mịn màng căng bóng, tóc dài đen thẫm, một đôi mắt đào hoa sáng ngời trong veo.
Tô Nhuyễn xác nhận lần thứ 3, sau khi nhắm mắt lại ở trên giường bệnh, cô về lại tuổi hai mươi một lần nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn, Thanh Thanh, dậy đi!” Thanh âm của một bà lão truyền đến từ ngoài cửa sổ, “Mặt trời đã lên đến mông rồi, sắp phải gả cho người ta rồi, còn lười biếng như vậy, sau này về nhà chồng chú ý dọn dẹp sạch sẽ chút đi!”Tô Nhuyễn vén màn lên, bà Tô đang ngồi đối diện với gương chải tóc, chiếc lược nhựa màu đỏ xuyên qua mái tóc thưa thớt, bà theo thói quen vuốt tóc ở đỉnh đầu sau đó ném đi, rồi nhìn về người phụ nữ trung niên tóc ngắn mà mắng.
“Liêu Hồng Mai, cô quét sân hay là tu tiên vậy! Động tác nhanh nhẹn chút đi, 10 giờ Hoắc gia tới rồi, hôm nay có rất nhiều việc đó.
”Đúng rồi, đời trước chính là vào hôm nay, sau khi cô và Hoắc Hướng Dương gặp gỡ thành công thì lập tức cô được gả vào Hoắc gia không lâu sau đó.
Đời trước đúng là chuyện này rất thành công, hơn nữa còn là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời của bà nội.
Rốt cuộc ai có thể nghĩ đến người trước kia nợ ngập đầu Hoắc Hướng Dương sẽ trở thành nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm đâu?Mấu chốt là, người đàn ông có tiền sinh tật xấu hoàn toàn không được thể hiện ra ở trên người Hoắc Dướng Dương, anh vẫn thâm tình với Tô Nhuyễn vài chục năm như ngày đầu, mặc dù Tô Nhuyễn cả đời không có con, anh cũng chưa có suy nghĩ sẽ cưới người khác.
Mẹ chồng cũng là người thông tình đạt lý, coi cô như con gái ruột mà thương.
Tất cả mọi người đều nói nàng đời trước tích đức lớn, cho nên mới có phúc khí như vậy…Có phúc khí…Mỗi lần nghe câu nói đó, Tô Nhuyễn đều cảm thấy buồn cười, bọn họ nào đâu có biết rằng, cái thứ gọi là thâm tình với thông tình đạt lý thật ra cũng chỉ dỗ dành cô để cô làm trâu làm ngựa cho công ty Hoắc gia mà thôi.
Hoắc Hướng Dương đúng là ôn nhu săn sóc, nhưng mà hắn không phải chỉ ôn nhu săn sóc đối với một mình cô, cho dù là một con mèo một con chó, chỉ cần có dáng vẻ đáng thương xuất hiện ở trước mặt anh ta thì anh ta đều luôn đối xử ôn nhu.
Nếu đổi thành là bị vận mệnh tàn phá, người phụ nữ có tình cảnh đáng thương, vậy càng phải cẩn thẩn che chở.
Ngược lại có người vợ như cô, bởi vì “em kiên cường nhất”, “em lợi hại nhất”, “em so với mấy người kia không giống nhau” mà dần dần mất đi tư cách được hưởng thụ sự ôn nhu và săn sóc của anh.
Chờ khi cô nằm ở trên giường bệnh hô hấp khó khăn, thì mẹ chồng thông tình đạt lý kia lại nắm tay hai đứa nhỏ đi đến trường giường cô, vẻ mặt bi thương cùng với hổ thẹn:“Nhuyễn Nhuyễn, con cũng đừng trách mẹ, Hoắc gia chúng ta không thể tuyệt hậu được, gia nghiệp của Hoắc gia lớn như vậy cũng là nhờ một tay con tạo nên, vẫn không thể không có người kế thừa đúng không?”“Yên tâm, hai đứa nhỏ kia chính là con của con, con đi rồi, mẹ để cho chúng nó đốt vàng mã cho con.
”.