Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Hải không có tiền mua nhà ở thương mại, cũng chỉ có thể mua một căn nhà chung sân.
Nhưng trước mắt là một cơ hội tuyệt vời, nói không chừng có thể dựa vào cơ hội để này mua nhà.
Trong phòng, Phạm Hiểu Quyên đang cùng chồng khoa tay múa chân làm một cái kệ và bếp sưởi.
Thời tiết ở phía Bắc thực sự là quá lạnh, muốn tắm cũng không có phương tiện, muốn dùng nước nóng càng không tiện hơn.
Để tiết kiệm năng lượng, các thế hệ sau nghĩ ra rất nhiều cách, một trong số đó bao gồm bếp vây.
Bếp không cách nhiệt tốt, lớp ngoài cùng với bếp than tổ ong làm thành một bình chứa nước bằng thép không gỉ, bất kể là xuân hạ thu đông, miễn là bếp than tổ ong không bị dập tắt, nước trong bình chứa nước bằng thép không gỉ đặt bên ngoài sẽ luôn luôn nóng.
Phạm Hiểu Quyên vừa nói xong, Hàn Giang nhanh chóng hiểu, bắt đầu vẽ ra.
Có bản phác thảo rồi, anh bắt đầu đi tìm một người nào đó để đóng một bình chứa nước.
Đun nóng nước trong bếp than tổ ong là một vấn đề lớn, muốn tắm chỉ có thể đi đến nhà tắm công cộng.
Khi nào có thể có một phòng tắm rộng rãi, khi nào có thể có nhà vệ sinh riêng, khi nào có thể có bếp sưởi, chờ tới lúc cô mua toàn bộ khu nhà này, thì không phải tự mình chịu khổ nữa.
Mà lúc này, Bành Thải Lan ở căn đối diện mặt đen như đít nồi.
Từ khi Phạm Hiểu Quyên ồn ào ở bên ngoài, bây giờ ai cũng biết đơn vị của bọn họ chia lại phòng, lúc nào cũng có người đến hỏi cô ta khi nào chuyển đi.
Tức nhất là đơn vị bên kia một khi nói được, lúc ấy không thể chối từ nữa.
Nhà của đơn vị cũng không thể cho thuê lại, tiền thuê nhà đều được trừ cố định từ tiền lương mỗi tháng.
Đây không phải là ép cô ta phải chuyển đi sao?Thật sự là tức chết người mà.
Trong lòng cô ta không thoải mái, đang không biết tìm ai chửi bới, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, thò đầu ra thì thấy một cô gái.
Là đứa con gái của nhà họ Tôn, Tôn Như Phượng.
Lúc Tôn Như Phượng chưa lấy chồng, có quan hệ khá tốt với Bành Thải Lan.
Cũng không có nguyên nhân gì khác, cô gái này trước khi gả đi đã thích Hàn Giang, đòi sống đòi chết chỉ muốn gả cho anh.
Nhưng lúc đấy Hàn Giang đã là một người đàn ông có gia đình, bà nội Tôn cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ hận không thể gả đứa con gái này đi xa.
Tôn Như Phượng đến bây giờ vẫn còn chưa lập gia đình, nhưng đã bị bà nội Tôn đuổi tới ký túc xá đơn vị ở, thỉnh thoảng sẽ về vài lần, lúc nào cũng buồn bã nhìn vào phòng chính bên kia.
.