Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nói cho anh biết, giám đốc Lục, phía Nam là một nơi rất đáng sợ, vô cùng ẩm thấp, không chừng sẽ có rất nhiều gián, gián là con gì anh có biết không?"
Lục Hoài Ninh biết cô đang nói đến điều gì, anh cười khúc khích ra mặt, sau đó nhanh chóng an ủi cô: "Cô yên tâm, tôi đặt khách sạn năm sao trước, chắc chắn không có một con gián nào đâu."
"Nếu như cô cảm thấy không thích, chúng ta cũng có thể đổi khách sạn."
Thật là một ông chủ tốt!!! Hồn vía của Hứa Bối Đóa dường như đã bay ngay đến Tam Á trước rồi...
Sau đó, cô vô tri vô giác, thuận miệng lại hỏi:
"Kế hoạch đi công tác trong kỳ nghỉ này dự tính có bao nhiêu người đi?"
Lục Hoài Ninh trầm tư một lát, không xác định nói: "Ừm... Chi phí đi công tác tương đối cao, chúng ta nên tiết kiệm chút, có lẽ chỉ..."
Mắt anh sáng lấp lánh...
"Chỉ có hai người chúng ta...?".
Hứa Bối Đóa bị sốt cao đến mức đầu óc hồ đồ cả rồi, đến giờ vẫn cảm giác chưa hạ được nhiệt.
Cô hình như loáng thoáng nhìn thấy mỹ nam bước ra từ trong truyện tranh, đang nhẹ nhàng nói với cô, chỉ có hai người chúng ta...
Cô bối rối hỏi lại anh:
"Chúng ta, hai người? Cùng đi Tam Á? Ở khách sạn năm sao?"
Lục Hoài Ninh nghiêm túc gật đầu.
Mùa Đông này lạnh quá, Hứa Bối Đóa không có gia đình, còn anh cũng không muốn về nhà.
Hai người bọn họ cũng có thể coi là đồng bệnh tương liên.
Mẹ của Lục Hoài Ninh qua đời khi anh còn nhỏ, cha anh thì cả ngày bận rộn làm ăn, trong nhà còn có mấy người anh phụ ông ấy công việc.
Lúc nhỏ, hâu như anh toàn ở với cô. Đợi đến khi trưởng thành anh mới phát hiện ở Lục Gia cũng có quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Các anh trai trong nhà đều thể hiện tài năng thiên phú của mình, ngang nhiên tranh giành nhau trước mặt cha.
Không ai quan tâm đến tình thân khắng khít, mỗi năm Tết Âm lịch, không người nhà nhà đều quây quần ấm cúng, riêng gia đình anh sao lại thấy lạnh lẽo đến vậy...
Bọn họ ở bên ngoài làm ăn bận rộn, xã giao liên tục.
Đối với trẻ con nhà họ Lục mà nói, cuộc sống như vậy mới thật sự là một cuộc sống bình thường.
Đương nhiên cũng không có ai nhớ, sinh nhật Lục Hoài Ninh là ngày mùng một Tết.
Sau khi mẹ qua đời, ngoại trừ cô, ở Lục gia không một ai nhớ sinh nhật của anh nữa.
Lúc trước cô của anh cũng có gia đình riêng, không phải năm nào cũng có thời gian bầu bạn, chúc mừng sinh nhật với anh.
Cho nên nhiều khi vào ngày này, Lục Hoài Ninh cũng chỉ có một mình đối mặt với cửa sổ kính lạnh lùng, bên cạnh không có lấy một người.
Cho tới bây giờ anh đã trưởng thành, đã có được đôi cánh của riêng mình, rời khỏi Lục gia, xin cha một ít nguồn lực để tự mình phát triển sự nghiệp, cũng tự mình chủ động an bài cho mấy ngày nghỉ của mình, không cần về nhà họ Lục...
Mỗi một Mùa Đông sau khi mẹ mất, trong tâm trí của anh đều lạnh như băng, gió lạnh thấu xương, cô độc, buồn tẻ...
Bao gồm cả ở Huyện Lý, nơi này gần về hướng Cực Bắc nhiều hơn so với các Huyện khác lân cận, mùa Đông cũng sẽ càng lạnh hơn.
Đối với đa số mọi người, đều muốn trở về nhà cuộn tròn trong chăn, hòa mình vào hơi ấm gia đình...
Luôn có một giọng nói trong anh, hãy đi về phía Nam, đến nơi gần hơn với ánh mặt trời ấm áp.
Lúc này đây, anh quyết định mời Hứa Bối Đóa nghỉ đông cùng nhau.
Hứa Bối Đóa mơ mơ màng màng, nhỏ giọng nói thầm:
"Không phải đi công tác, thật ra là đi du lịch." "Hai người chúng ta, cô nam quả nữ, cùng đi Tam Á du lịch, còn đi du lịch cả mùa đông, còn được ở khách sạn năm sao sang trọng..."
Nghe Hứa Bối Đóa nói thầm như vậy, trong lòng Lục Hoài Ninh có chút gấp gáp.
Trong lòng anh kỳ thật cũng không chắc chắn lắm, việc Hứa Bối Đóa đồng ý lời mời này.
Mặc dù anh cũng không có ý mạo phạm, nhưng anh biết Huyện Lý khép kín như vậy, quan niệm của rất nhiều người còn tương đối cổ hủ.
Một đôi nam nữ chưa kết hôn lại cùng đi trên đường thường đều sẽ bị chỉ trỏ, huống chỉ hai người cùng dẫn nhau di du lịch nơi khác.
Lục Hoài Ninh bối rối nhìn Hứa Bối Đóa, sợ hy vọng của mình vụt tắt, sẽ bị từ chối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");