Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô sinh ra và lớn lên ở đây, trong cô chắc cũng phần nào hiểu là lo sợ, nhất định cô sẽ lo lắng bị người khác chỉ trỏ nói xấu.
Nhất là anh với cô từng diễn trò ở thôn Lan Thủy, nói anh là vị hôn phu của Hứa Bối Đóa.
Một cô gái năm mới không về thôn, nhất định sẽ bị trưởng thôn hỏi chuyện.
Nếu không may bị người khác biết, Hứa Bối Đóa cùng "Vị hôn phu” đi nơi khác du lịch, ở nhiều ngày, nhất định lại sẽ có tin đồn...
Lục Hoài Ninh cũng không biết tại sao mình suy nghĩ lung tung những thứ này, anh trước kia cũng là người mạnh mẽ quả quyết, chưa bao giờ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà suy nghĩ quá mức.
Không ngờ Hứa Bối Đóa lại vui vẻ nói:
"Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao!"
"Tự nhiên lại có một mỹ nam trả lại tiền đi du lịch, không phải tốn tiền!"
Đây là đãi ngộ dành cho mỹ nhân chứ gì na
"A a a, đại gia bao nuôi mỹ nhân, làm một nữ nhi xinh đẹp, vui vẻ hahall"
Nhưng bây giờ cô sốt cao đến mức mơ màng, như đang nói đi nói lại một câu, trêu chọc chính mình.
Gia đình ai mà hiểu được! Xuyên vào sách lại có đãi ngộ của mỹ nhân, chuyện như này thật tuyệt quá đi.
Hứa Bối Đóa từ từ ngủ thϊếp đi, trên miệng dường như còn vương chút vui vẻ...
Lục Hoài Ninh nhìn bình truyền nước của cô sắp hết, bấm chuông gọi y tá tới.
Anh vươn tay sờ trán Hứa Bối Đóa, giảm sốt một chút rồi, nhưng vẫn nóng.
Anh chưa từng chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên.
Ngày hôm qua, Hứa Hắc Đậu đạp xe qua con đường đóng băng, loạng quạng đi tới văn phòng của anh.
Cũng may khi đó tuy rằng trời đã tối, nhưng do xử lý một vài thủ tục còn dở dang nên không về sớm. Anh nhớ rõ, Hứa Hắc Đậu thở hồng hộc nói: "Giám đốc Lục, giúp tôi với, chị Đóa Đóa sốt cao, bây giờ bị ngất rồi!"
Sau khi nghe được những lời này, tim của anh cơ hồ lỡ một nhịp.
Cuộc sống của trẻ em trong thôn từ trước đến nay, nếu là vấn đề nhỏ đơn giản, bọn họ sẽ không hoảng hốt đến nước này.
Nhất định là nghiêm trọng không có biện pháp xử lý, mới hớt hải chạy tới tìm anh hỗ trợ.
Anh lập tức bỏ ngang đống giấy tờ, vội gọi tài xế cùng đi xe đến thôn Lan Thủy, một khắc cũng không chậm trễ.
Sau khi vào phòng của Hứa Bối Đóa, anh mới kinh ngạc phát hiện, mặc dù Hứa Bối Đóa làm nhà mẫu, mong ước theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, nhưng điều kiện nơi ở hiện tại của cô kỳ thật không được tốt lắm.
Lò lửa lạnh như băng, thêm than rồi rất nhanh lại tắt.
Cửa sổ gần như gió có thể lọt được vào trong, không đủ che chắn.
Phòng Hứa Bối Đóa còn ở lầu một, ít nhiều có chút thấp ẩm ướt.
Diện tích phòng cũng không lớn, có đặt một cái giường nhỏ, những đồ dùng khác cũng đều rất đơn giản.
Lúc đó, cô co rúm trong quần áo dày cộm, lạnh đến run lẩy bẩy.
Lục Hoài Ninh vươn tay, ôm cô.
Cơ thể cô không quá gầy, anh cũng không quá mạnh mẽ, và cô gái trong vòng tay, chìm vào lòng anh như một bé gấu con ngoan ngoãn.
Nhưng anh vẫn dùng hết sức lực để ẵm cô lên, từng bước một bế vào trong xe, vội chạy đi đến bệnh viện và trông cô nằm trên giường đến tận bây giờ.
Trong lúc đó, thật ra có nhiều người có thể thay anh trông coi giường bệnh, nhưng chẳng hiểu sao anh đều không cần.
Anh phát hiện mình đi không được, bước chân ngập ngừng cũng không bước được, và anh cũng không ngủ được.
Chỉ muốn nhìn cô gái này, anh chăm chú nhìn Hứa Bối Đóa cho đến khi hoàn toàn yên lòng.
Trong mồng lung, anh còn nghe được cô nói mớ... "Mùa Đông ở đây lạnh quá.
Trong cửa hàng ngay cả chụp tai cũng không có."
Hôm nào mình nhất định phải đi nhập hàng, kéo một xe tải chụp tai về!
Lục Hoài Ninh phân phó trợ lý, bảo bọn họ nhanh chóng đi vào nội thành, mua một số chụp tai về.
Muốn một xe tải loại đó...
Hứa Bối Đóa ngủ ngon lành, y tá cũng thay bình truyền nước mới cho cô.
Lúc này, Hứa Hắc Đậu đến, nhỏ giọng lên tiếng:
"Khụ khụ... Giám đốc Lục, không thì anh về nghỉ ngơi trước đi? Bận cả đêm, ban ngày tôi trông chị tôi là được."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");