Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm qua luống cuống tay chân, anh vậy mà đã quên Hứa Hắc Đậu một mực muốn ở lại phòng bệnh, anh hỏi y tá muốn một chiếc giường dưới đất để đặt ngay chỗ này.
Như vậy mấy lời nói vừa rồi, cậu ta nhất định đều nghe được...
Ánh mắt Lục Hoài Ninh nhìn về phía Hứa Hắc Đậu, còn chưa kịp nói chuyện...
Hứa Hắc Đậu trong thời gian này đi theo Đóa Đóa học được rất nhiều thứ, mở mang tầm mắt, hiện tại cũng trở nên rất thông minh.
Hắc Đậu vội vàng nói: "Giám đốc Lục, anh yên tâm, gần đây tôi vừa mới học một câu mới, gọi là giữ mồm giữ miệng."
"Anh và chị tôi muốn cùng đi du lịch Tam Á, à, không, là đi công tác, là công vụ, là công tác!
Hứa Hắc Đậu chính miệng nói, lần nữa nhấn mạnh:
"Là đi công tác! Vất vả tăng ca! Nhất định là như thế!"
Hứa Bối Đóa sốt cao, ở bệnh viện hôn mê hai ngày, mỗi ngày lúc tỉnh lúc mơ.
Cô đã không phân biệt được là hiện thực hay mộng tưởng, mỗi ngày ngoại trừ Hứa Hắc Đậu ở bên cạnh một tấc cũng không rời, cô dường như luôn nhìn thấy bóng dáng Lục Hoài Ninh.
Cô luôn nghĩ, nhất định là nhìn lầm rồi...
Chẳng qua ngày đầu tiên khi cô tỉnh táo một chút, nghe được Lục Hoài Ninh nói chuyện muốn cùng cô đi Hải Nam vào kỳ nghỉ đông, điều này lại thật sự khắc sâu trong trí nhớ cô.
Huyện Lý chỉ là nhỏ phía Bắc có mấy con sông, đây chính là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người trong Huyện đối với nước, ở chỗ này không có biển, có người cả đời cũng chưa từng thấy biển.
Theo lý mà nói, Hứa Bối Đóa cũng chưa từng thấy qua biển. Tuy rằng cô trước khi xuyên vào sách đã đi qua Hải Nam vài lần, cho nên lần này đi ngàn vạn lần không thể để lộ.
Lúc xuất viện, Hứa Bối Đóa đến nhà máy thấy một món quà to đùng. Hai cô gái học lái xe tải trong đội xe của chú Lương mấy tháng nay, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Bối Đóa, chờ cô trở về nhà máy.
Vừa nhìn thấy Hứa Bối Đóa, mắt hai cô đã vội bước nhanh tới trước mặt.
"Chị Hứa! Trong mấy ngày chị nằm viện, hai chúng em tự mình làm một chuyến!"
"Bọn em luân phiên đổi ca, đi một chuyến vào Thành phố, rồi lại vòng về, hơn nữa bọn em lái vững rồi, rất an toàn, không có xảy ra chuyện gì!"
Hứa Bối Đóa vui mừng nhìn hai người bọn họ.
Hai cô gái này trong tất cả các cô gái học lái xe, chăm chỉ nhất, tiến độ cũng nhanh nhất, trước đó không lâu các cô vừa mới lấy được bằng lái, là trong tất cả học sinh từ trường học chọn tới đăng ký học lái xe tải, nhóm học sinh này là nhóm đầu tiên lấy được bằng.
"Hai em giỏi lắm, làm rất tốt." Hứa Bối Đóa từ tận đáy lòng khen các cô gái.
Một cô gái trong đó đưa tay ra giữ chặt tay Hứa Bối Đóa, sau đó rụt rè kéo cô đi về phía trước, muốn cho cô nhìn trong xe tải chở đồ gì.
Kéo bạt phía sau xe tải ra, Hứa Bối Đóa kinh ngạc.
Vậy mà lại là...
Một xe, toàn là chụp tai.
Cô gái vui mừng, vừa căng thẳng vừa vui vẻ nói: "Chúng em nghe Chú Lương nói chị rất muốn mua chụp tai, nhưng gần trường học chúng em không thấy có chỗ nào bán. Vừa hay nghe nói có một ông chủ nào đó cũng thấy được cơ hội buôn bán, liền đến đội xe đặt hàng nói muốn đi vào thành đặt một lô chụp tai."
"Cho nên chúng em sau khi nghe được chuyện này, muốn thử sức lái xe đi vào nhà xưởng trong thành đưa một lô hàng về, hàng bên đó đủ loại kiểu dáng, kiểu gì cũng có, đầy cả một xe, chị chọn cái nào cũng được, đây là ông chủ bí ẩn cho đội xe của chúng ta phúc lợi."
Trong xe tải, đúng thật đủ loại kiểu dáng chụp tai...
Hứa Bối Đóa nhớ tới lúc mình thỉnh thoảng mơ màng ở bệnh viện, mơ hồ có nghe qua.
Cô nghĩ, cô hẳn là biết ông chủ bí ẩn kia là ai.
Hôm nay Lục Hoài Ninh không có ở nhà máy, cô cũng không nhìn thấy anh.
Nhìn thùng sau của một chiếc xe tải, Hứa Bối Đóa đưa tay lên chọn đầy một cái sọt lớn, sau đó phát cho mỗi cô gái trong đội xe.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");