Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi xe đi hai vòng quanh con đường chính trong nội thành, Lục Hoài Ninh và Hứa Bối Đóa nhìn nhau cười, bọn họ tâm đầu ý hợp muốn dừng cùng một chỗ.
Xuân Giang Uyển.
Đây là một tòa nhà mới xây trong nội thành, đang bán chạy, vị trí địa lý cực kỳ tiện lợi, cho nên bọn họ muốn đi xem trước.
Xe rất nhanh chạy vào bãi đỗ xe của tòa nhà.
Xuân Giang Uyển nằm ở khu vực chờ khai thác trong nội thành, xung quanh có một công viên rừng tự nhiên, cách đó không xa, còn có một con sông chảy qua thành phố, giao thông cũng thông suốt bốn phương tám hướng.
Tuy rằng chưa được khai thác triệt để, nhưng dựa vào mắt nhìn của hai người, tương lai nhất định là khu vực này rất hấp dẫn.
Giấy tờ đều đầy đủ hết, căn hộ thiên về nhu cầu, tuy rằng không hài lòng lắm với căn hộ nhưng hiện tại tiên hai người bán nhà có một khoản, giữ lại thì cũng chỉ có thể gửi ngân hàng.
Vừa hay có căn này không tồi, Hứa Bối Đóa quyết định mua.
Cẩn thận kiểm tra, tất cả giấy tờ thủ tục đều đầy đủ hết, chỗ duy nhất không đủ chính là, hạng mục này là hạng mục nhà ở có kỳ hạn, còn chưa bắt đầu xây dựng.
Hứa Bối Đóa thêm chút cẩn trọng, muốn điều tra lại nhà đầu tư.
Người đứng sau dự án này còn có một Tổng công ty Cổ phần, nhà phát triển tiếng tăm lừng lẫy của Tỉnh, Thiên Kỳ.
Sắc mặt Lục Hoài Ninh thay đổi một chút.
Anh đương nhiên biết cái nhà đầu tư nổi tiếng đỉnh cao này, đó là anh ruột mình, công ty của Lục Thiên Kỳ.
Danh hiệu nhà đầu tư này đã có từ lúc Lục gia còn chưa phát triển như bây giờ.
Đây là giang sơn một tay cha anh dựng lên, hơn nữa đã sớm chắc chắn, con trai trưởng Thiên Kỳ là người thừa kế duy nhất.
Nghĩ đến đây phòng ốc liếc mắt một cái đã được Hứa Bối Đóa đánh giá cao, hơn nữa quyết định bỏ tiền ra mua, trong lòng Lục Hoài Ninh không có ghen ghét gì, từ nhỏ đến lớn anh trai đều giỏi hơn anh ở mọi phương diện, thậm chí anh cậu đang ở trong nội thành xa xôi đi một nước cờ nhỏ, cũng làm cho người hiểu biết thấy được sự hay ho trong đó.
Hứa Bối Đóa chú ý tới sự ban thần của Lục Hoài Ninh, vội vàng hỏi:
"Nhà đầu tư này có dây dưa gì với anh sao?"
Lục Hoài Ninh lắc đầu, chua xót cười cười: "Không có, người này là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất Tỉnh, danh tiếng nhiêu năm, không thành vấn đề."
"Được.
Hứa Bối Đóa ký tên vào hợp đồng, trịnh trọng trả tiền.
Bắt đầu từ hôm nay, cô cũng là người có nhà ở nội thành.
Trên đường trở về, Lục Hoài Ninh thử hỏi:
"Cô cảm thấy người đứng sau tòa nhà Xuân Giang Uyển kia có giỏi không?”
Hứa Bối Đóa dõng dạc:
"Tôi vừa rồi đi xem số liệu đã hiểu rõ bọn họ cầm đất giá ước chừng là bao nhiêu, nói thật, ai cũng biết đây là một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn mảnh đất này, đơn giản là có tiền mới có thể lấy được mà thôi."
"Mọi người đều biết, duy chỉ có bọn họ mới có thể lấy được, trừ việc tài chính bọn họ hùng hậu ra, thực ra cũng không có chỗ nào đặc biệt lợi hại."
"Tôi cảm thấy, có thể ở trong tình huống mọi người không biết, chọn ra một lô đất được rất nhiều người để ý nhưng chưa từng được khai thác, đó mới thật sự là lợi hại."
"Ví dụ như Giám đốc Lục, anh cũng rất giỏi."
"Anh mới là nhân tài kiệt xuất đó."
Chuyện mua nhà trong thành phố đã xong, Hứa Bối Đóa và Lục Hoài Ninh ai bận việc nấy, nhưng ngầm hiểu, chiều Thứ Sáu hàng tuần, Lục Hoài Ninh đều lái xe tới đón Hứa Bối Đóa.
Trước kia là vì công việc, hiện tại ngoại trừ công việc ngược lại cũng có cái khác.
Đôi khi chỉ là đi ăn một bữa thịnh soạn, đôi khi là lái xe ra ngoài ngắm phong cảnh trên đường, nói chuyện phiếm...
Gần đây phong ba từ các giáo viên trong trường dần dần lắng xuống, mọi người biết dù náo loạn thế nào cũng không giải quyết được việc gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");