Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Bối Đóa gần như nghĩ mình nghe lầm.
"Anh muốn nhận dự án dang dở này?"
Anh sẽ gánh những món nợ này cho anh trai anh sao?”
"Anh ta thiếu một đống tiền, một mình anh làm sao có thể gánh vác được?"
Lục Hoài Ninh tuy lẻ loi, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, anh giải thích:
"Không phải nhận toà này rồi không làm gì, tôi có thể đi thương lượng với những đơn vị xây dựng kia, trực tiếp giao mảnh đất này cho tôi, tôi sẽ bỏ ra số tiền còn lại để hoàn thành tòa nhà bàn giao cho người dân."
Điều kiện chỉ như vậy thôi, còn chưa bắt đầu bán giai đoạn hai.
"Tiên nhà kỳ một đã nộp, không sao, tổn thất tôi sẽ gánh vác, tiền nhà kỳ hai tất cả đều thuộc về chúng ta."
"Cô cảm thấy như vậy có được không? Rủi ro có lớn không?”
Đây mới là lời của người Hứa Bối Đóa khen ngợi có thể nói ra chứ.
Làm ăn mà.
Đối với dân chúng mà nói, Lục Hoài Ninh là đang làm chuyện tốt, đối với chính anh mà nói cũng không phải gánh vác cục nợ lớn như vậy.
Một là có thể đánh ra danh tiếng, hai là có thể giải quyết vấn đề lỗ vốn, ba là có cơ hội thu lại tiền kỳ hai, trong khi anh tiếp nhận mà không cần bỏ thêm tiền.
Có thể nói là chỉ cần giai đoạn đầu gánh vác tình hình tài chính nhất định, vê sau tất cả đều tốt, chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa việc này, làm giàu không phải là mơ nữa.
Hứa Bối Đóa vui vẻ cười:
"Tôi hết sức ủng hộ anh."
"Cô dùng thân phận gì ủng hộ tôi đó?"
Hứa Bối Đóa suy nghĩ một chút: "E hèm, là chủ đầu tư giai đoạn một của Xuân Giang Uyển, tôi hết sức ủng hộ anh giúp chúng tôi sửa lại tòa nhà cũ nát này."... "Là người cùng hợp tác của anh, tôi hết sức ủng hộ anh thắng lợi ở kỳ hai dự án này.
"Và với tư cách là... một người bạn nữa."
"Giám đốc Lục, tôi rất tán thưởng dũng khí và trách nhiệm của anh."
“Anh có nhớ lần trước anh hỏi tôi trong xe không?”
"Tôi nói rằng, người giỏi thật sự phải là anh, có thể quyết đoán ra tay khi người khác đều sợ hãi, đồng ý gánh vác trách nhiệm xã hội, cũng có thể ở trong đó tìm được lợi ích.
Lục Hoài Ninh khẽ cười, cuối cùng thở dài:
"Nhưng trong khoảng thời gian này cô có muốn giữ khoảng cách với tôi không?”
"Giám đốc Hứa, tôi hiện tại xem như vừa rơi vào vũng nước đυ.c với đầy rủi ro, xoay chuyển danh tiếng dẫu sao cũng là một chuyện rất khó khăn, mọi người đối với Lục gia mất đi tín nhiệm, huống chi chuyện này không khó bị người ta điều tra ra tôi cũng là người Lục gia, mà mất uy tín thì rất khó cứu vãn, tôi lo sẽ liên lụy đến cô."
Vẻ mặt anh rất chân thành.
Hứa Bối Đóa tin tưởng anh thật lòng, nhất định có thể làm tốt việc này, hơn nữa tài chính cũng có thể bảo đảm.
"Giám đốc Lục, tôi hợp tác với anh."
"Không chỉ ủng hộ, hơn nữa tôi còn có cách lấy lại danh tiếng cho anh."
"Anh là anh, bọn họ là bọn họ. Bọn họ có thể làm chuyện thất đức, nhưng tôi biết anh sẽ không như vậy, tôi tin tưởng anh."
“Tôi nói với anh chuyện này...
"Hiện nay họ biết, dòng tiền mặt của Tổng Công ty Thiên Kỳ ở Tỉnh của Lục Gia bị cắt đứt, đối mặt với khủng hoảng rất lớn, hiện nay tất cả nguồn vốn đều được dồn về Tổng Công ty để giải quyết vấn đề nợ."
"Khu bất động sản này đúng là không còn vốn để làm, họ nóng lòng tìm người nhận."
"Các đơn vị xây dựng trong nội thành cũng gấp đến mức như ngôi trên đống lửa."
"Năm nay là một năm đặc biệt, cấp trên thi hành thương mại hóa nhà ở, các đơn vị không còn gánh vác việc cấp nhà cho nhân viên." "Đồng thời để xưởng cá nhân mua nhà ở hình thức vay vốn."
"Sau khi nhà họ Lục nghe được tin này, vì muốn tranh giành danh tiếng, lập tức xin làm điểm mẫu toàn quốc."
"Cái miếng bánh thơm ngon này, bao nhiêu lãnh đạo cả nước đều nhìn thấy điểm mẫu đưa nhà ở vào buôn bán, nếu làm hỏng chuyện như cái này thì cuộc sống của rất nhiều người đều sẽ không mấy an tâm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");