Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ----
Vừa đi ra đến cửa, lời nói của Hứa Hắc Đậu bị con mèo Lôi Thanh đang núp bên ngoài nhà nghe thấy, nét mặt lại tái nhợt.
Một cảm giác khó tả dâng trào, không biết làm sao, cô gái trước đây anh từng coi thường, đột nhiên như biến thành vàng bạc đá quý, ai ai cũng đều thích cô, ngay cả anh họ của anh đã lâu không qua lại, mà cũng cầu hôn cô.
Lôi Thanh không thể chấp nhận để thanh niên đen đúa quê mùa cướp đi người anh thích, ra vẻ hất hất chiếc áo da màu đỏ của mình, hất tóc lên, hung dữ tiến đến nhìn Hứa Hắc Đậu, vẻ mặt đa nghi:
“Đóa Đóa, hắn ta là ai? Nói mấy lời nghe buồn nôn như vậy, không biết xấu hổ.”
Hứa Bối Đóa cứng họng, Hứa Hắc Đậu thật thà bảo vệ phía sau, trịnh trọng giới thiệu: “Cậu ta là vệ sĩ kiêm trợ lý của em, có chuyện gì, em sẽ căn dặn em ấy làm.”
Tuy Lôi Thanh là cậu ấm trong thành, cũng chưa nghe qua thiên kim tiểu thư nào có vệ sĩ riêng.
Anh giả vờ lơ đễnh.
Hứa Bối Đóa muốn người khác nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, đề nghị: “Em bây giờ muốn cùng vệ sĩ đến thành mua trang phục, thầy Lôi, làm phiền anh giúp em giám sát tiến độ công trình trong thôn.”
Lôi Thanh đồng ý, với thái độ giễu cợt, xem cô gái quê này có thể làm ra trò gì.
Ở đây cách Huyện rất gần, Hứa Bối Đóa cùng Hứa Hắc Đậu, mang theo vài trăm tiền mặt, ngẩng đầu đi vào trong Huyện.
Lúc cô trở về, cả thôn đều kinh ngạc.
Hứa Hắc Đậu, từ một thanh niên da đen, thành thật, gia cảnh nghèo khó, nay lại mặc âu phục màu đen, giày màu đen, đeo kính đen trên đầu, tay cầm ô lớn màu đen, mang trên người chiếc ba lô màu đen, bên trong phồng lên không biết đựng đồ gì.
Tóm lại nhìn thấy dáng vẻ không dễ đối phó.
Từ trước đến nay, nhà Hắc Đậu rất nghèo, không có đồ mặc, trên người toàn là mặc đồ rách.
Lúc này, người trong thôn mới phát hiện, cậu trai trẻ này hóa rất cơ bắp, quần áo may rất tinh xảo, trông sáng thôn hẳn ra, cơ thể cũng lộ rõ đường nét khỏe khoắn, cao lớn, toàn thân tỏa ra sự cường tráng.
Hứa Bối Đóa dạy cậu: “Là vệ sĩ, đi đứng phải dứt khoát, nhìn người phải trịch thượng, làm người khác phải cảm thấy sợ hãi.”
Và hình ảnh của Hứa Bối Đóa cũng thay đổi.
Bây giờ cô đã lộ rõ sự giàu có, cũng không cần thiết phải che giấu, nếu khiêm nhường ngược lại dễ bị người ta lợi dụng.
Cô đến Huyện mua một số quần áo thời thượng, chủ yếu để khoe khoang, thể hiện, mặc dù trang phục thời đại này còn mộc mạc, nhưng người như Lôi Thanh có thể mua được áo khoác màu đỏ, xem ra đã có chút trào lưu hiện đại du nhập vào thị trường, cũng dễ chọn ra bộ quần áo hợp thời trang.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");