Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải là ông chủ bụng phệ đầu hói trong tưởng tượng, mà lại một thanh niên mi thanh mục tú, đang nghiêng người ngồi..
Người đàn ông này ăn mặc không qua trang trọng, chỉ là quân áo vải thường ngày đơn giản, tay đeo chiếc đồng hồ rolex đắt tiên, mặt đeo mắt kính gọng vàng, trông rất lịch sự nho nhã.
Xem ra, chỉ mới độ tuổi hai mươi.
Lúc anh ta quay người lại, hiện ra khuôn mặt, rất tuấn tú, nước da trắng, mịn màng, cử chỉ đều rất nho nhã.
Khóe miệng anh hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Bối Đóa giới thiệu:
"Cô Hứa, chào cô, tôi tên là Lục Hoài Ninh."
Anh đưa tay ra, chủ ý muốn bắt tay.
Hứa Bối Đóa lịch sự tháo kính râm xuống, thành thạo bắt tay anh, gật đầu đáp: "Tôi là Hứa Bối Đóa, là người thất nghiệp trong thôn Lan Thủy, cho hỏi ông chủ Lục dành nhiều thời gian quý báo mời tôi đến đây, phải chăng có việc gì can thương lượng? Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề."
Mới bắt đầu đã bộc bạch bản thân là một cô gái nghèo trong thôn, như vậy sẽ không đến mức có phiên não khác.
Hứa Bối Đóa nhìn thấy trai đẹp, ý nghĩ đầu tiên chính là việc này.
Không phải anh Lục không quyến rũ, mà là sau khi hoạt động giao thiệp xã hội lâu ngày, dễ trở nên vô cảm.
Trên thế giới này, việc hạnh phúc nhất là kiếm được tiền? Đẹp trai là gì, nhìn được, lại không thể ăn được.
Hứa Hắc Đậu lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đẹp, tinh tế, lịch sự lại nho nhã đến thế, nhìn đến ngơ ngác nửa ngày trời không chớp mắt.
Trợ lý của nhà họ Lục lén lút đứng ở cửa quan sát, cũng cảm thấy rất đỗi bất ngờ.
Rõ ràng lúc bình thường ông chủ nhỏ đi ra ngoài, bất kể nam hay nữ đều không nhịn được mà lén nhìn vài cái... Mà cô Hứa trong thôn, lại có thể trưng ra ánh mắt không có gì đặc biệt, rất bình thường.
Lục Hoài Ninh thì không thấy lạ lãm gì, anh đương nhiên đã tìm hiểu qua Hứa Bối Đóa là một cô gái trong thôn không còn ba mẹ.
Lúc đó, khi mới biết cô gái này giả vờ gán nợ căn nhà làm tòa lầu ký túc xá cho trường, anh cảm thấy, hành động của cô gái này, rất kiên quyết, rất táo bạo, lại có một chút thông minh, anh bắt đầu thấy rất coi trọng cô.
Dáng vẻ thẳng thắn vô tư như vậy, cũng giúp anh không cần di vòng vo.
Lục Hoài Ninh có chút tán thưởng nói: "Tôi nghe nói cô đang hỏi thăm rất nhiều công nhân trên thị trường, tôi đoán cô muốn làm điều gì lớn. Vừa hay chúng tôi có nguồn lực, nhưng không tiện ra mặt, cho nên tôi muốn chúng ta trực tiếp nói chuyện, nếu thích hợp, cô Hứa có thể suy nghĩ hợp tác với tôi."
Nhưng, về phần cô, cô còn muốn tìm hiểu xuất thân ông chủ nhỏ này một chút.
Hứa Bối Đóa gật đầu, thăm dò hỏi: "Vậy thì, nhìn anh cũng là một người thẳng thắn, anh có thể nói với tôi, anh muốn làm việc lớn gì?"
Lục Hoài Ninh vừa định mở miệng, Hứa Bối Đóa lại liếc đến thức ăn trên bàn, vội vàng nói:
"Như này, chúng ta hãy ngồi ăn trước, vừa ăn vừa nói? Em trai tôi là vệ sĩ có thể ngồi cùng không?”
Lục Hoài Ninh gật đầu: "đương nhiên là được, mời hai vị."
Hứa Bối Đóa kéo tay áo Hứa Hắc Đậu ngôi xuống.
Nhìn thức ăn trên bàn, cô lau tay, đôi mắt sáng rực.
Thịt, là thịt ngonl
Từ sau khi xuyên vào trong sách, cô ngày ngày ăn thức ăn có nhiều tinh bột, tẻ nhạt đến mức chán ngán.
Cuối cùng có thể ăn một bữa thịnh soạn như vậy!
Lục Hoài Ninh ánh mắt dịu dàng, cười mỉm nói:
"Cô Hứa, tôi cũng hơi đói, chúng ta ăn trước, ăn no rồi từ từ nói, được không?”
Hứa Bối Đóa biết ơn nhìn anh, sau đó bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Da gà nướng giòn! Tôm luộc! Cá mu hấp! Cua xào! Thỏ sốt cay!!!
Hắc Đậu chưa từng thấy nhiều món ngon như vậy, trùng hợp cô cũng chưa từng thấy qua mấy món sang trọng này..."
Ăn nhiều một chút, nhất định không nên phụ ý tốt của ông chủ Lục!"
Ăn uống xong, Hứa Bối Đóa cảm thấy thỏa mãn như chưa từng có, trong lòng cũng rất vui vẻ, cô lau miệng, thẳng thắng nói: "Đa tạ sự chiêu đãi nhiệt tình của ông chủ Lục, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");