Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ----
Cá đã mắc câu, không sợ trường sẽ không ra mặt giúp đỡ.
Cuối cùng, tòa ký túc xá cho giáo viên như vậy tự nhiên mà có, e rằng xung quanh rất khó tìm được một nơi như vậy.
Hiệu trưởng: "Cô cứ nói, có rắc rối gì, trường học và tôi đều sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. ”
Ký túc xá giáo viên ngay trong tầm tay, đừng hòng bay đi!
Hứa Bối Đóa ra vẻ cực kỳ đáng thương: "Nhà của tôi không phải ở trong thôn sao? Ba mẹ của tôi vì đột ngột qua đời, sau đó có một số người dân trong thôn thấy tôi còn trẻ, vừa tốt nghiệp trở về từ trường Sư phạm, cảm thấy dễ bị ức hiếp, liền kéo đến tận cửa nhằm muốn chiếm đoạt nhà của tôi.”
"Tôi nghĩ Hiệu trưởng là người có mối quan hệ tốt, là người có năng lực, liệu có thể giúp tôi việc nhỏ này không? Chẳng hạn như... tìm vài giáo viên lớn, giả làm chủ nợ, đến nhà tôi la hét đòi nợ, nói lời hung ác, đoán chừng bọn họ sẽ không tới nữa.”
Hiệu trưởng cảm thấy đã vào trong bẫy của người con gái này, liền xua tay nói: "mọi chuyện xảy ra chúng tôi đều giải quyết nó một cách ngay thẳng, chính đáng, một cô gái nhỏ như cô làm sao có thể nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ đến như vậy. ”
"Chúng ta có thể dùng tình cảm đồng hương lay động họ, dùng lý lẽ để thuyết phục họ...”
Hứa Bối Đóa: "Nếu như có thể thì làm như tôi nói sẽ hiệu quả nhất, xin Hiệu trưởng hãy tin tôi...”
"Đương nhiên là nếu như ông tin và làm theo lời tôi...”
"Toàn bộ giá thuê nhà tôi sẽ giảm cho ông 20% dựa trên giá thị trường. ”
Trong lòng Hiệu trưởng rất cảm động.
Mặc dù kinh phí là từ công quỹ, nhưng kinh phí của trường rất eo hẹp...
Nếu như thật sự giảm dựa trên giá thị trường, tiền thuê nhà của bốn mươi phòng này, chi phí sửa chữa và phí sinh hoạt chung, đều với giá rẻ nhất, thì một năm e rằng không tới 20,000 tệ.
Hứa Bối Đóa cũng không quá ham muốn tiền thuê nhà này, dù sao cùng với sự dần dần phát triển của thời đại, tiền thuê nhà cũng sẽ tăng theo thị trường.
Vì để cho hiệu trưởng yên tâm, cô tiếp tục đưa ra thêm một thỏa thuận béo bở: "Hơn nữa, hợp đồng thuê nhà ký ba năm một lần. Tôi bảo đảm, trong ba năm này tiền thuê nhà sẽ không thay đổi. ”
Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi: "Được... nhưng sự việc này cô nhất định phải giữ bí mật. ”
Hứa Bối Đóa gật đầu đồng ý.
"Khi nào thì bọn họ đến? ”
"Chuyện không nên bị trì hoãn, chúng ta hãy làm vào ngày mai. ”
"Vừa hay ông có thể dẫn đến các vị lãnh đạo khác, đến để xem nhà. ”
Hứa Bối Đóa vui vẻ vừa ngân nga hát vừa đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Hứa Quang Diệu vẫn dựa vào chiếc xe đạp đợi cô ấy.
Con đường này cô đã nhớ rồi, không cần thiết phải liên quan đến nam chính này nữa.
Hứa Bối Đóa từ chối lời mời ngồi phía sau xe đạp của Hứa Quang Diệu, sau đó cùng với anh đi về thôn.
Cô cũng không nhìn anh lấy một cái, mà hỏi: "Điều thím nói là thật sao? Ngày mai người nhà của anh sẽ qua dạm hỏi? ”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");