Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Quang Diệu sau khi thấy được màn này, liền xông lên, vẻ mặt không thể ngờ được.
Nhìn mặt hắn có chút buồn đau, nhìn Hứa Bối Đóa, ai oán hỏi: "Đóa Đóa, mấy hôm nay em ở đâu? Ngày nào em cũng lên Huyện, lên Tỉnh để chơi bời với người đàn ông này sao?"
Hứa Bối Đóa nghe được hai chữ "chơi bời", tức máu dồn lên não, quả thực vừa đáng giận, vừa đáng cười.
Hứa Quang Diệu ơi là Hứa Quang Diệu, anh cho anh là ai? Sao anh lại nói tôi như vậy?
Người trong thôn deu ăn dưa xem kịch, thật sự là mất mặt.
Có người vừa cắn hạt dưa theo dõi phim truyên hình dài tập, vừa luôn miệng phổ cập tình hình cho những người chưa biết:
"Lần trước đó, Hứa Quang Diệu ở thôn bên cạnh này, chạy đến cửa nhà Đóa Đóa câu hôn, kết quả nhìn thấy tụi đòi nợ, lập tức trở mặt tại chỗ, nói là hôn sự này không nhận nữa, hai người bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, thê không qua lại."
"Vậy bây giờ sao lại đi tới đây? Cũng không ngại mất mặt à?”
"Tôi còn nghe nói, lúc trước Đóa Đóa có mối hôn sự rồi, yêu đến chết đi sống lại, sau khi bị hủy hôn, Đóa Đóa khóc cả ngày."
"Nói cách khác thì, mấy cô gái trong thôn chúng ta, suy nghĩ đơn giản, khó khăn lắm mới được ga di kết quả bị đối phương trở mặt trước hàng xóm láng giêềng, con người cũng không nên làm chuyện thất đức như vậy!"
Đương nhiên không ai nhớ tới việc bọn họ đều trốn đi hết khi thấy Đóa Đóa bị đòi nợ, dù sao thì gia đình Hứa Quang Diệu cũng thật là quá đáng.
Mấy người xuống xe đều lang lặng nhìn cả nhà Hứa Quang Diệu diễn trò, cũng chẳng nói lời nào.
Hứa Quang Diệu không thể hiện sự giận dữ, chỉ man mác nỗi buồn không thể tả được, đôi mắt của hắn đảo ngược, mặt ngước lên trên, hai hàng lệ âm thâm chảy ra nơi khóe mắt, giọng trầm nói: "Đóa Đóa, em nhất định có khó khăn gì đúng không? Có chuyện gì em cứ nói với anh, anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện, bảo vệ em suốt đời."
"Đóa Đóa, mặc kệ ba mẹ anh ghét bỏ em thế nào, cho dù bây giờ danh tiếng em không tốt, hành động sai trái, anh vẫn yêu em, anh sẽ coi em như bảo bối mà nâng niu, yêu thương em.”
"Ngoan, nghe anh đi, nha đầu ngốc, nhanh chóng cắt đứt với người đàn ông này, đừng qua lại với anh ta nữa, anh ta ăn mặc đẹp, còn lái xe đắt tiên như vậy, chúng ta và anh ta không phải là người cùng một thế giới."
"Đóa Đóa, em phải biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. Em chưa từng lăn lộn trong xã hội, em không biết lòng người bên ngoài hiểm ác cỡ nào đâu."
"Thường người càng có tiền, ý nghĩ họ lại càng thâm sâu khó lường, bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì với em, em hãy cẩn thận suy nghĩ lại đi!"
Hứa Quang Diệu thâm tình, cố gắng mê hoặc cô bằng mấy lời chia rễ:
"Đóa Đóa, em chỉ là một cô gái nông thôn, hiện tại cũng chưa có công việc chính thức, em cũng không xinh đẹp, em cái gì cũng không có, em nghĩ lại đi hắn thích em ở điểm gì?"
"Đến lúc đó, em muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc."
Hứa Bối Đóa cười hừ một tiếng, hóa ra là lại là chiêu này, lúc này mới là năm 1990. muốn diễn vở kịch PUA (Pick-up Artist) thì tôi cho anh biết nên diễn thế nào.
Trình tự chuẩn xác của PUA, mặc kệ không biết sự việc như thế nào trước hết phải hung hăng, lăng mạ, hạ thấp bạn một trận đã, để đánh bại phòng tuyến tâm lý của bạn, nói cho bạn biết, bạn là rác rưởi vô dụng nhất toàn thế giới, ví dụ như bạn không xinh đẹp, bạn không có công việc ổn định, bằng cấp của bạn cũng không tốt, suy cho cùng toàn thân từ trên xuống dưới bạn đều vô dụng.
Sau đó lại nói cho bạn biết, trên thế giới này tất cả những người khác đều ghét bỏ bạn, chỉ có anh ta mới không ghét bỏ bạn thôi.
Vô hình chung hắn đã nâng hắn lên một vị trí cao thượng, tóm lại thì cũng chỉ có hắn sẽ đối tốt với bạn, toàn bộ thế giới đều là lạnh nhạt với bạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");