Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông ta thậm chí có thể làm chủ, đem mấy mảnh đất khác trong thôn không ai muốn lấy để đưa cho Đóa Đóa.
Chỉ cần cô và chàng rể giàu có hạnh phúc, toàn bộ người trong thôn đều có thể hưởng lây phúc khí, chuyện này thật tốt quá rồi!
Hứa Quang Diệu ở thôn bên cạnh gì đó, mặc kệ người kia họ Hứa hay không họ Hứa cũng đừng hòng có liên quan gì!
Thôn trưởng vui vẻ suy nghĩ, nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc tiếp tục nói:
"Hôm nay, ta ở chỗ này, muốn trịnh trọng, nghiêm túc nói với mọi người hai điều."
"Thứ nhất, đây là chuyện nhà của thôn Lan Thủy chúng ta, tuyệt đối không thể để người ngoài can thiệp."
Đôi mắt thôn trưởng liếc về phía Hứa Quang Diệu, đứng từ xa nhìn Hứa Quang Diệu và ba mẹ anh ở cổng thôn lộ rõ thái độ không vừa mắt.
"Đặc biệt là những người ở thôn khác, không có tư cách gì mà chạy đến cổng thôn chúng ta, lên mặt dạy bảo đứa con gái quý giá của thôn."
"Hắc Đậu đang ở đâu! Hắc Đậu! Hôm nay chú phải phê bình cháu một chút, cháu không làm tròn trách nhiệm phải bảo vệ tốt cho Đóa Đóa, lại để bị người ngoài ức hϊếp!"
Hứa Hắc Đậu cao giọng trả lời: "Ông! con biết lỗi, con sai rồi!", rồi quay qua:
"Lân sau nhìn thấy có người nói xấu ức hϊếp chị Đóa Đóa của ta, ta sẽ lập tức đánh cho hắn đến người nhà không nhận ral"
Lúc này thôn trưởng mới vừa lòng gật đầu, thấy đã dọa được mọi người rồi, khiến cho tất cả đều lặng ngắt như tờ, ông tiếp tục nói:
"Trừ Hắc Đậu ra, những người khác cũng thật là...
Người ta đã chạy đến tận cổng thôn mình "ị phân đi tiểu", các ngươi còn có thể đứng ở đây để ăn dưa hóng chuyện, cũng không biết đứng ra bênh vực người trong nhà!"
Thôn dân xấu hổ cúi đầu, còn không phải là do vừa rồi mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng hay sao, nếu sớm biết có chuyện tốt như này, bọn họ đã hợp lực xua đuổi nhà Hứa Quang Diệu đi, bảo vệ Hứa Bối Đóa. Nếu chẳng may dọa cho chàng rể quý giá này sợ hãi bỏ chạy thì phải làm saol
Thôn trưởng tiếp tục nhấn mạnh:
"Điểm thứ hai, Đóa Đóa đến ba mẹ cũng không còn, rất đáng thương. Nhưng con bé lại rất ưu tú và lợi hại, thật sự trân quý, là hy vọng của thôn chúng tai"
"Việc tu sửa nhà thờ tổ lần này chính con bé đã bỏ rất nhiều công sức, lại còn làm rất tốt."
"Với tư cách là trưởng thôn, ta cảm thấy rất vui mừng, cũng rất hãnh diện vì trong lứa con cháu này có thể có một nhân tài xuất sắc như thết"
Chậc chậc chậc, kiểu tâng bốc liên tiếp như này đến cả bản thân Hứa Bối Đóa cũng không nghe nổi nữa.
Trưởng thôn vẫn hùng hồn tiếp tục nói:
"Cho nên ta đưa ra chút yêu cầu cho mọi người."
"Vâ sau không cần biết Đóa Đóa quyết định làm chuyện gì, mọi người đều phải ủng hộ hết mình, có sức giúp sức, có lòng giúp lòng."
"Nếu cái gì cũng không có, vậy thì giúp thôn canh chừng cổng lớn, đừng để "chó điên" ở thôn khác chạy tới cắn người tùy tiện!"
Dứt lời, trưởng thôn hung dữ nhìn về phía gia đình của Hứa Quang Diệu.
Hiển nhiên, từ khi nhìn thấy chàng rể giàu có thì mấy người nhà Hứa Quang Diệu đều bỗng nhiên trở thành kẻ thù chung của người dân trong thôn.
Thím hai khó xử, phận hai bến nước, đứng phía sau gia đình của Hứa Quang Diệu, cuối cùng cũng cắn chặt răng đi vào trong đội ngũ thôn mình.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Quang Diệu, không phải cô không muốn giúp cháu, cô thấy gia đình mình cũng đừng gây chuyện nữa mà nhanh trở về đi. Cô gái tốt ở thôn đấy có rất nhiêu, không cần phải thắt dây buộc bụng ở một thân cây ở nơi khác."
Ngay cả Thím hai ra sức tác hợp chuyện này giờ cũng đành lùi bước.
Mắt Hứa Quang Diệu gần như đỏ lên, bi thương hỏi: "Đóa Đóa, lần gặp mặt trước kia của chúng ta và cả những lời nói đó đều là gió thoảng mây trôi, chẳng còn gì hết phải không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");