Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ước tính nếu mỗi hộ một ngày có thể thu hoạch chừng trên dưới mười quả trứng gà, thì cũng chỉ chừng một tuần là họ có thể tích góp được năm mươi quả.
Đối với thôn dân mà nói, họ không dùng tiền để cân đo giá cả và giá trị của trứng gà, chỉ là cảm thấy chỉ cần tích trữ trứng gà trong một tuần là có thể đổi nửa cân thịt lợn, một thức ăn rất đáng giá.
Nhắc tới thịt lợn, Hứa Hắc Đậu quả thực hai mắt sáng rực, nhanh chóng nuốt nước bọt. Trong mắt cậu, trứng gà vị cũng bình thường, thịt lợn thì lại thơm, mỡ, mới là thức ăn ngon.
Hứa Bối Đóa vung tay định giá, bảo Hứa Hắc Đậu trở về thôn thông truyền.
Sau khi nghe Đóa Đóa tỷ đưa giá cả, Hứa Hắc Đậu trực tiếp sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàng hồn.
Cho đến giờ phút này, Hứa Hắc Đậu đứng ở cổng thôn Lan Thủy, cầm loa lớn bắt đầu hô cái mức giá thu mua trứng, chính bản thân cậu cũng bối rối.
Sau khi xác nhận nhiều lân, cậu mới chấp nhận không phải mình nghe lầm, Đóa Đóa tỷ nói đích thật là như vậy.
"Chị ấy nói, con đây là lợi ích của người trong thôn, cho mọi người phúc lợi tốt nhất! mười quả trứng gà giá là năm hào tiền, năm mươi quả trứng gà là hai đồng rưỡi, một trăm quả trứng tất nhiên là năm đồng!"
"Có nghĩa là với năm mươi quả trứng gà mọi người bây giờ có thể mua được hơn hai cân thịt lợn!"
Hơn nữa Đóa Đóa tỷ còn nói, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không hạn chế số lượng!
Cả thôn lập tức lặng ngắt như tờ, rơi vào yên tĩnh.
Vị lão đại đứng chửi bới ở cửa thôn lúc nảy cũng đột ngột đứng hình, ông ta lẩm bẩm với những người gần đó: "Các người có nghe thấy không?
Đây... Đây không phải là ta nghe lầm chứ?
Năm mươi trứng gà, liền có thể đổi hai cân thịt lợn?"
"Trứng đương nhiên quý, nhưng nó có thể đắt đỏ như vậy sao?” Bỗng nhiên không biết ai là người đầu tiên hô một tiếng, sau đó mấy thanh niên, mấy thím, mấy chú đang quầng quật ngoài ruộng, ai nấy đều tức tốc lê dép chạy vê nhà.
Thôn trưởng vội vàng phái hai người khỏe mạnh tới đứng sát bên cạnh kèm Hứa Hắc Đậu, sợ tên tiểu tử này đùa giỡn xong bỏ chạy.
Ông vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hắc Đâu, trước nay con luôn là người thành thật, con không thể lừa gạt dân làng."
Trên trời còn có bánh nhân thịt rơi xuống, có chuyện tốt, không, cực kỳ tốt như này sao?
"Hắc Đậu, ông hỏi cháu, chị của con đang làm gì bên ngoài vậy? Tại sao lại đột nhiên thu mua nhiều trứng đến vậy? Con cũng biết rằng trứng để để quá lâu được, chúng sẽ bị ung thối, nếu chị con thu thập và sau đó đòi trả lại, tất cả trứng coi như bỏ mất.
Trưởng thôn đương nhiên là một trưởng giả khôn ngoan, chính ông vẫn bình tĩnh, chân không nhúc nhích, tuy rằng trong nhà cũng nuôi không ít gà.
Ông hỏi: "Hắc Đậu, ông hỏi cháu, chị Đóa Đóa của con đang làm gì bên ngoài vậy? Tại sao lại đột nhiên thu mua nhiều trứng đến vậy? Con cũng biết rằng trứng không thể để quá lâu được, chúng sẽ bị ung thối, nếu chị con thu thập và sau đó đòi trả lại, quá thời gian tất cả trứng coi như bỏ mất. Toàn thôn người nhiều như vậy chịu tổn thất, các con gánh vác nổi không?"
Hứa Hắc Đậu từ từ trong ngực mình móc ra một cái ví da màu đen, sau đó nhanh chóng nhét cất vào lại trong ngực.
Đó là ví tiền chị Đóa Đóa mua cho cậu, bên trong có rất nhiều tiền, bao gôm đủ loại mệnh giá, lân này đến đây tuyệt đối là có chuẩn bị.
Hứa Hắc Đậu chính trực nói: "Trưởng thôn, ông xem này, chị Đóa Đóa bảo cháu mang tiên đến, chính là chia phúc lợi cho thôn. Chị ở Huyện có ý tưởng làm ăn lớn, trứng gà này đều là để bán cho người dân thành thị."
"Hơn nữa bây giờ chỉ cần từng nhà đến, kiểm kê xong trứng gà, trả tiên ngay tại chỗ, đã đưa mọi tiên làm sao còn có thể lấy lại?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");