Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba Hắc Đậu đột nhiên lên tiếng: "Tôi tin tưởng Đóa Đóa, con bé nói có thể làm được, nhất định có thể làm được!
Lại có người phụ họa: "Đúng vậy, cô ấy có thể sửa xong nhà thờ tổ cho thôn chúng ta, lão tổ tông có vẻ đều hài lòng!"
Có người mở miệng: "Cô ấy cũng thu mua trứng của nhà tôi nhiều như vậy, tôi tin Đóa Đóa, lần này tôi sẽ giữ lại những quả trứng tốt nhất bán lại cho cô ấy!"
Các thôn dân mặc dù có xung đột lợi ích, đối với Hứa Bối Đóa cho tới nay cũng không tính là quá thân thiết, nhưng chỉ cân mang lại cho bọn họ một số lợi ích, bọn họ liền tin tưởng cô vô điều kiện, nhờ đó có thể kiếm được thêm tiền, cuộc sống cũng dân tốt hơn.
Hứa Hắc Đậu tiếp tục nói: "Con biết chị Đóa Đóa từ Huyện trở về, không phải từ nhỏ lớn lên trong thôn, mọi người không nhìn chị ấy lớn lên, sẽ không thương chị. Nhưng chị con thật sự là một người đặc biệt tốt, suy nghĩ của chị mặc dù quá mới lạ, nhưng con tin tưởng và ủng hộ chị vô điều kiện."
"Con không biết chị ấy có thể làm gì, có thể bắt đầu công việc kinh doanh này được hay không, nhưng con sẵn sàng đi theo chị ấy."
"Các chú, thím, thôn Lan Thủy chúng ta cũng là quê hương của chị, những người thôn khác có thể không tin tưởng chị ấy. Bất kể có họ hàng hay không, chúng ta đều là những người thân thiết nhất trong thôn. Chúng ta phải ủng hộ chị Đóa Đóa."
Hứa Hắc Đậu còn đang nghiêm túc khuyên bảo mọi người năm nay lấy nông sản thu hoạch được của nhà mình ra ủng hộ Hứa Bối Đóa.
Hứa Bối Đóa mới khởi công, chỉ là ở bước bắt đầu tiến hành xây dựng, còn về sau liên hệ nông dân như thế nào, cách nhận hàng, mở rộng quy mô, thật đúng là cô không nghĩ xa như vậy.
Nghe Hứa Hắc Đậu khẳng khái trần thuật trong phòng, Hứa Bối Đóa vui mừng gật đầu.
Câu tiếp theo, chợt nghe thấy bên trong có người lên tiếng:
"Được, ta tin Đóa Đóa, nhưng đương nhiên hiện tại ta vẫn luôn lo lắng, đất đai chúng ta trong thôn không nhiều, nên cũng không thể cung cấp nhiều thứ như vậy được
Trưởng thôn nặng nề nói: "Dọc theo sông có rất nhiều bãi đất hoang, từ khi đội sản xuất biến mất, vẫn không ai nguyện ý đi khai hoang..."
"Trưởng thôn, ta nguyện ý đi!"
"Trưởng thôn, nhà tôi cũng đi!"
Mỗi người đều tràn đầy phấn khích, chuẩn bị xắn tay áo lên như bắt đầu ngay.
Năm sau, những nơi này cũng có thể mọc ra hoa màu, cũng có thể biến thành thu hoạch mới.
Trưởng thôn từ tốn nói: "Chuyện khai hoang không vội, hãy thong thả. Hơn nữa chuyện chia đất, phải công bằng, không thể muốn cho ai thì cho, bao nhiêu tùy ý..."
"Chúng ta chờ sau khi thu hoạch vụ mùa này, mỗi hộ sẽ được chia đất theo đầu người.
Đột nhiên có thím hỏi: "Trưởng thôn, lúc chia đất, trong bụng có em bé, có tính là một đầu người không?"
Trưởng thôn vội vàng nói: "Tính, đương nhiên tính."
Toàn bộ văn phòng trưởng thôn, đột nhiên lặng ngắt như tờ, một thoáng im lặng...
Sau khi tan họp, khắp nơi trong thôn Lan Thủy như hoa nở xuân về.
Trong nhà mấy vợ chồng mới cưới trẻ tuổi rộn ràng cả lên, nhà có con nhỏ liền mang gửi đến nhà ông bà nội, thì suốt đêm cố gắng hì hục cày cấy. Người đàn ông bốn mươi tuổi lại được dịp phô diễn khả năng của mình...
Tất cả những điều này, Hứa Bối Đóa đều không biết.
Kể từ tối nay, bà Hứa Bối Đóa, Giám đốc siêu thị tương lai, vô tình đã đóng góp xuất sắc đến khó có thể nói thành lời cho dân số thôn Lan Thủy...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");