Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay có một hạng mục trang hoàng phải giám sát, ăn xong cơm sáng, Ôn Chỉ Văn cũng không ngốc ở nhà lâu, đi thẳng đến biệt thự bên kia.
Bận rộn tới tận buổi chiều, cô mới có thời gian thở một hơi.
Nhớ tới chuyện sáng nay, đột nhiên Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút không thích hợp ——
Rõ ràng tối hôm qua cô nói là, muốn Vu Hoài Ngạn theo đuổi cô một lần nữa mà, biểu hiện buổi sáng hôm nay của anh có chỗ nào giống như đang theo đuổi người ta đâu chứ?
Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình bị lừa.
Hơn nữa yên lặng mà ở ghi sổ một lỗi của Vu Hoài Ngạn.
Chờ đến lúc phải về nhà, cuối cùng Vu Hoài Ngạn mới gọi đến một cuộc điện thoại.
Ôn Chỉ Văn cố ý đợi hai ba giây sau mới nhận điện thoại, giọng nói cũng ra vẻ lạnh nhạt nói: "A lô?"
Vu Hoài Ngạn bên kia điện thoại dường như bật cười, sau đó mới nói: "Xin chào cô Ôn, tôi có vinh hạnh mời cô ăn một bữa cơm không?" Khóe môi Ôn Chỉ Văn không nhịn được cong lên, nhưng rất nhanh đã bị cô đè lại: "Muốn tìm tôi ăn cơm? Nhưng hôm nay người muốn hẹn tôi ăn cơm còn rất nhiều, có lẽ là không tới lượt anh rồi."
Vu Hoài Ngạn lại bật cười: "Không thể cho tôi một chỗ sao?"
"Vậy thì để tôi suy nghĩ một chút đã." Ôn Chỉ Văn nói.
"Đã qua mười giây, suy nghĩ xong chưa?”
Người đàn ông này không thể kiên nhẫn thêm chút nữa sao?!
Ôn Chỉ Văn yên lặng mắng thầm một câu trong lòng, nhưng vẫn mở miệng: "Được rồi, vậy là em đến tìm anh hay anh đến đón em đây?"
"Anh đi đón em." Anh nói.
Vị trí của biệt thự bên này không tồi, lái xe từ công ty Vu Hoài Ngạn lại đây cũng chỉ hơn nửa giờ.
Nếu tới cũng tới rồi, Ôn Chỉ Văn dứt khoát kêu anh xuống xe đi xem hiệu quả trang hoàng.
Ôn Chỉ Văn vẫn rất vừa lòng đối với cách trang hoàng của căn nhà, mặt mày hớn hở mà đi phía trước giới thiệu.
Sau khi giới thiệu xong, cô xoay người lại hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Ừ, rất tốt." Vu Hoài Ngạn nói.
"Anh qua loa quá rồi đấy." Ôn Chỉ Văn không hài lòng.
"Đây là anh tin vào ánh mắt của vợ anh mà." Vu Hoài Ngạn cười cười.
Ôn Chỉ Văn nghe vậy thì lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh: "Đừng gọi bậy, ai là vợ của anh, bây giờ hai chúng ta vẫn chưa thân thiết lắm đâu nhé!"
"Được thôi, là anh tin tưởng vào ánh mắt của vợ tương lai của anh." Vu Hoài Ngạn sửa miệng.
"Xuỳ, đúng là không biết xấu hổ." Ôn Chỉ Văn không nhịn được bật cười, lại nói tiếp: "Thôi, đi ăn cơm đi, em đói quá.
Nói xong, cô đi vê phía Vu Hoài Ngạn, rất quen thuộc mà nắm chặt anh tay, kéo anh đi ra ngoài.
Mười ngón tay hai người đan vào nhau, Vu Hoài Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, đột nhiên nói: "Con người tôi tương đối truyền thống, cũng không tùy tiện nắm tay với người khác, nếu đã nắm tay rồi thì phải làm người yêu tôi."
Ôn Chỉ Văn lập tức buông ra.
Nhưng mà Vu Hoài Ngạn đã đoán được từ sớm, gắt gao nắm chặt tay cô không bỏ.
"Không được, cái này không tính, anh buông em raI" Ôn Chỉ Văn giấy giụa.
"Em như này là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn đấy." Vu Hoài Ngạn nói: "Việc này cứ vậy mà quyết đỉnh đi, đi thôi, đi ăn cơm nào, bạn gái."
Ôn Chỉ Văn: "..."
Cô tức quá không làm gì được bèn dẫm vào chân anh một cái.
Vu Hoài Ngạn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt vô cùng.
Tốt ghê, tiến độ lại được đẩy lên một đoạn dài rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");