Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Hoài Ngạn bình tĩnh chỉnh lại ống tay áo, đứng dậy liền muốn rời đi.
Nhưng anh mới vừa đi được một hai bước thì lại lui về, ngón tay thon dài cầm lấy một cái di động màu đen.
Thiết kế cực kỳ đặc biệt, kiểu dáng nắp gập màu đen, tinh tế nhỏ xinh, rất thích hợp cho phái nữ dùng.
Vu Hoài Ngạn không khỏi nhớ tới gần đây anh gọi điện thoại về nhà, mười lần thì có tám lần đều là dì Dương nhận, khi anh hỏi thì một là Ôn Chỉ Văn không ở nhà còn hai là cô ấy đang không tiện nghe điện thoại...
Anh đường đường là chủ của một công ty sản xuất máy nhắn tin, thế mà muốn liên hệ với vợ của mình còn khó khăn như thế thì thật sự quá không thể nào nói nổi.
Vu Hoài Ngạn cảm thấy chiếc điện thoại này rất thích hợp cho Ôn Chỉ Văn dùng.
Dù là anh gọi điện thoại cho cô hay là cô gọi điện thoại cho anh đều sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Tôi sẽ cầm chiếc điện thoại này đi, còn mấy cái khác thì các cậu tự nghiên cứu đi”. Vu Hoài Ngạn ném xuống một câu này rồi rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng khép lại, mấy người trong phòng hội nghị quay sang nhìn nhau.
“Sao tôi lại cảm thấy Ngạn ca có điểm kỳ quái nhỉ?” Hoàng Minh Đức nuốt nước miếng nói.
“Ừ, đúng là rất kỳ quái”. Tằng Nghị sờ cằm.
Chỉ có Bành Khải ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên sinh ra chút cảm giác mình ưu việt hơn người.
Cảm giác quen thuộc đáng chết này, nếu như hắn nhớ không lầm thì lúc trước ở Thượng Hải hắn cũng đã từng được cảm thụ một lần.
*
Gần đây Ôn Chỉ Văn rất buồn rầu.
Chủ yếu là cô cảm thấy thời gian Vu Hoài Ngạn ở nhà hơi dài, càng đáng sợ chính là hôm nào anh ta cũng đúng hạn trở về ăn cơm chiều!
Nói thật, Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đây căn bản không phải là kịch bản người chồng có nhiều tiền không thích trở về nhà mà cô muốn!
Tiểu thuyết rác rưởi, lại không miêu tả cuộc sống hàng ngày của nguyên chủ và Vu Hoài Ngạn một cách kỹ càng tỉ mỉ, hại cô không có cái gì để tham khảo mà chỉ có thể gặp chiêu nào thì đỡ chiêu đó.
Nhưng mà trong nguyên văn cũng như thế này sao?
Nếu thật sự là như thế, vậy thì nguyên chủ oán giận chồng không về nhà đúng thật là có điểm vô cớ gây rối.
Theo lý thuyết thì không nên mới phải......
Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Mỗi ngày đều bồi hồi ở bên cạnh lão công tiêu cực, làm cho khi cô đi dạo phố uống trà cũng không thấy thơm.
Ôn Chỉ Văn giãy giụa mấy ngày, cảm thấy không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy nữa!
Cô cần phải cảnh tỉnh Vu Hoài Ngạn một phen mới được, đàn ông tốt nên lấy sự nghiệp làm trọng, vì sự nghiệp bốn biển là nhà, vẫn luôn ở trong nhà là không có tiền đồ!
Ôn Chỉ Văn quyết định hôm nay cần nói chuyện với Vu Hoài Ngạn !
Vu Hoài Ngạn không hề biết trong lòng vợ mình vẫn luôn toan tính muốn đuổi anh đi.
Anh vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn lập tức đứng lên khỏi ghế sô pha.
Vu Hoài Ngạn không rõ nguyên do, liền đứng ở tại chỗ chờ cô đi tới.
Ôn Chỉ Văn liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong tay anh đang cầm thứ gì đó, lời nó đang kẹt ở trong cổ họng lập tức lại bị nuốt vào.
“Đây là cái gì?” Ôn Chỉ Văn tò mò hỏi.
Cô cảm thấy chuyện cảnh tỉnh Vu Hoài Ngạn cũng không vội trong nhất thời.
Hiện tại cô rất muốn biết trong tay Vu Hoài Ngạn đang cầm thứ gì, nhìn qua có chút giống quà tặng!
Quả nhiên, giống như suy đoán của Ôn Chỉ Văn.
Vu Hoài Ngạn đưa món đồ trong tay cho Ôn Chỉ Văn, lời ít mà ý nhiều nói: “Di động, đã đăng nhập vào mạng, cho em dùng”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");