Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù sao cô cũng sẽ không làm loạn lên với Vu Hoài Ngạn.
Nhưng quan tâm vẫn là phải có, cô hỏi: "Anh phải đi mất bao lâu?"
"Thời gian không chắc chắn, nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng."
Vu Hoài Ngạn đi nước Mỹ, chủ yếu là bởi vì hiện tại bọn họ nghiên cứu phát minh di động đang không có sự đột phá.
Kỹ thuật của nước ngoài đều được bảo mật, cho nên bọn họ nghĩ đến một số biện pháp, ví dụ đi đào người về.
Vu Hoài Ngạn đi công tác để làm chính sự, tất nhiên là không thể mang Ôn Chỉ Văn cùng đi.
Anh luôn phân rõ việc công và việc tư.
"Em ở nhà ngoan ngoãn nhé?" Vu Hoài Ngạn sờ đầu cô nói.
Ôn Chỉ Văn cũng không để ý.
Tương phản, cô còn có chút vui mừng khôn xiết 一一
Thật là đang cảm thấy buồn ngủ, liền có người đưa cho cô một chiếc gối đầu! Ban đầu cô còn đang suy nghĩ làm như thế nào để bỏ Vu Hoài Ngạn qua một bên, để cùng Điền Hân đi Singapore chơi một tuần đó!
Hiện tại, đây chẳng phải trời cho cô một cơ hội tốt?!
Vu Hoài Ngạn đi nước Mỹ đi công tác, hẳn là khó có thể gọi điện thoại xuyên biên giới về đây cho cô được! Nếu vận khí tốt, Vu Hoài Ngạn sẽ không phát hiện bản thân cô cũng đi ra nước ngoài!
Bản tính nhỏ của Ôn Chỉ Văn được gảy vô cùng nhanh.
Áp xuống kích động ở trong lòng, cô làm bộ đau lòng vô cùng nói: "Haz, em biết rồi."
Vu Hoài Ngạn ôm cô vào lòng.
*
Nếu Ôn Chỉ Văn quyết định cùng Điền Hân đem tiệm uốn tóc mở rộng quy mô, vậy cô sẽ nghiêm túc với chuyện này, cho nên gân đây cô có rất nhiều việc phải xử lý.
Đầu tiên, nói về cơ cấu tổ chức huấn luyện, phải đến bộ công thương xin các loại giấy phép, thủ tục gì đó một đống lớn, còn phải tầng tầng phê duyệt, không thể làm xong ngày một ngày hai được.
Có huấn luyện trường học, vậy sẽ có huấn luyện lão sư sao? Đi nơi nào tìm lão sư cũng là một vấn đề phiên não.
Những việc này đều không thể gấp, gấp cũng vô dụng.
Đặc biệt là việc xin giấy phép, nếu không được phê duyệt, vậy những việc còn lại đều là làm vô ích rồi.
Cho nên tuy rằng vội, nhưng bỏ thời gian đi ra ngoài chơi một chuyến vẫn phải có.
Ôn Chỉ Văn đối với việc này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lý do vô cùng đầy đủ, dù sao các cô còn muốn đến Thái Lan, nếu được, có thể tìm được hai thợ mát xa tay nghề cao ở bên đó về thì càng tốt!
Cho nên đây có thể gọi là đi chơi du lịch sao?
Cái này được gọi là đi khảo sát để phục vụ việc phát triển kinh doanhl
Vì đảm bảo quá trình đi nước ngoài được thuận lợi, Ôn Chỉ Văn đi đến văn phòng du lịch nghe cố vấn một hồi, rồi định thời gian suất phát là ngày thứ ba sau khi Vu Hoài Ngạn đi Mỹ.
Như vậy, cô còn có thời gian hai ngày để chuẩn bị hành lý.
Thật tốt, kế hoạch thập phần hoàn mỹ! Ôn Chỉ Văn đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc chờ tới buổi tối trước khi Vu Hoài Ngạn xuất phát một ngày.
Nhưng xem như chờ đến giờ phút này, nàng đều sắp áp lực không được chính mình kích động tâm tình.
Kích động vào đầu, rốt cuộc Ôn Chỉ Văn nhớ lại nhân thiết của chính mình.
Một người vợ tốt, đối mặt với người chồng sắp phải đi xa mà chưa xác nhận được ngày về, như thế nào có thể biểu hiện ra cảm xúc vui vẻ được chứ?
Nhưng Ôn Chỉ Văn có chút nhịn không được.
Vì thế cô chỉ có thể gắt gao mà ôm chặt Vu Hoài Ngạn không bỏ, mặt chôn ở trong ngực anh, không cho anh nhìn đến bản thân sắp không nhịn được mà cười to.
Vu Hoài Ngạn lại trực tiếp hiểu lầm, cho rằng cô đang luyến tiếc không nỡ rời xa anh.
"Luyến tiếc anh như vậy sao?" Anh nói.
Ôn Chỉ Văn trái lương tâm gật đầu: "... Vâng."
Vu Hoài Ngạn lâm vào trâm tư.
Đêm dài lúc sau, chờ Ôn Chỉ Văn bị mệt ngủ rồi lúc sau, Vu Hoài Ngạn lại có chút ngủ không được.
Anh đứng dậy đi ra phòng ngủ, gọi điện thoại cho trợ lý Bành Khải: "Lại đi mua thêm một vé máy bay cho tôi."
Nửa đêm bị đánh thức Bành Khải: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");