Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã hai mươi năm rồi, người nhà họ Nhạc lại ở Vân Nam xa xôi, người đàn ông của Nhạc Minh Tư đã c.h.ế.t từ lâu, bà ấy trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế lại tốt, chắc chắn đã sớm gả cho người khác. Đứa nhỏ kia đối với bà ấy mà nói chẳng qua chỉ là một gánh nặng, khẳng định đã sớm chôn chuyện này dưới lòng đất, y tá duy nhất biết được chuyện của bà ấy cũng đã chết, cơ bản sẽ không có ai có thể điều tra ra, cơ bản sẽ không có ai có thể điều tra ra.
Bà ta lẩm bẩm: "Không, không, đó là con tôi, là con tôi, cô Nhạc, con của cô đã c.h.ế.t rồi, con của cô mới là một cái thai c.h.ế.t lưu."
Một câu nói làm Nhạc Minh Tư tức giận đến nỗi suýt nữa lại muốn xông tới tát bà ta hai cái, nhưng bà ấy đã bị chị dâu Mạnh Thư Ninh ở bên cạnh giữ lại.
"Vậy thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Bà Ba nhìn về phía tờ giấy khai sinh ở trên bàn, nói: "Vậy cô Hương này thì sao?"
Nhạc Thiệu Nguyên nhìn về phía Thẩm Tùng Lâm và Tiền Anh Tử, nói: "Hai người mau nói cho họ biết là đang có chuyện gì xảy ra đi. "
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Tùng Lâm và Tiền Anh Tử cũng biết tình hình chung đã không còn, không thể nào có thể đảo ngược tình hình được nữa, lúc này trong lòng bọn họ đã tràn đầy sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh mà thôi.
Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt Thẩm Tùng Lâm chuyển động mấy lần, sau đó thốt lên: "Chúng tôi không biết, chúng tôi không biết gì cả… Là Trương Tú Mai, là Trương Tú Mai chạy tới nói với chúng tôi rằng bà ta đã đánh cắp con của chúng tôi, nói năm đó khi bà ta sinh con thì phát hiện đứa bé bị phát ban đỏ, sợ nuôi không sống nổi nên bà ta đã mua chuộc hộ sinh, đổi thành đứa con khỏe mạnh của chúng tôi."
Tiền Anh Tử nghe chồng nói như vậy, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại, rồi nhanh trí nói: "Đúng vậy, bà ta đã nói với chúng tôi như vậy, chứ chúng tôi đâu hay biết chuyện này? Năm đó chúng tôi sinh con cùng ngày ở trạm y tế, đêm đó, sau khi sinh thì tôi hôn mê nên không hay biết gì cả, rồi bà ta chạy đến và nói với chúng tôi rằng bà ta đã yêu cầu hộ sinh tráo đứa trẻ."
"Bà ta nói chi tiết như vậy, cụ thể như vậy và còn có những thông tin liên lạc với hộ sinh và phiếu chuyển tiền để làm chứng, sao chúng tôi có thể nghĩ rằng đó là giả mạo? Chúng tôi thực sự nghĩ rằng đứa trẻ đã bị tráo bởi bà ta. Các người hãy nhìn con bé Hương đo, con bé Hương của chúng tôi đã khóc rất nhiều vì chuyện này trong mấy đêm liền, đến bây giờ đôi mắt của con bé vẫn còn đang sưng đỏ."
"Bà nói bậy! "
Bây giờ, Trương Tú Mai đang bị kích thích rất mạnh, đầu óc đều vô cùng hỗn loạn, thế nên khi bà ta nghe được Thẩm Tùng Lâm lại vu hãm bà ta thì lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Thẩm Tùng Lâm rồi mắng: "Hai người cái gì mà không biết? Rõ ràng là các người muốn tiền, các người muốn nhà của nhà họ Lâm nên mới nói Thẩm Hương là con gái nhà họ Lâm, hiện tại các người thế mà lại muốn phủi bỏ trách nhiệm cho chính mình."
"Không có chuyện đó đâu, tôi nói cho hai người biết, tôi không được sống tốt thì các người cũng đừng hòng chạy thoát! Đúng vậy, là bọn họ, là bọn họ, đứa nhỏ năm đó không phải là do tôi đổi, mà là Tiền Anh Tử đổi nó cho tôi!"
"Năm đó bà ta và hộ sinh khuyên tôi hãy đổi đứa trẻ, còn lấy rất nhiều tiền của tôi, sau khi đổi đứa trẻ tôi đã rất sợ hãi, sáng sớm hôm sau đã ôm đứa trẻ rời đi, tất cả quần áo và sữa bột mà cô Nhạc đã chuẩn bị cho đứa trẻ đều được đưa cho Tiền Anh Tử!"
"Cũng không biết bà ta từ đâu nghe nói Tiểu Khê đã kế thừa gia sản nhà họ Lâm nên đã động tâm tư, chạy tới nói với tôi, chỉ cần lừa gạt người nhà họ Lâm, nói Thẩm Hương mới là con gái nhà họ Lâm, Tiểu Khê là con của nhà bọn họ. Như vậy gia sản nhà họ Lâm đều là của Thẩm Hương, đến lúc đó sẽ chia cho chúng tôi một nửa, hiện tại các người lại muốn chối bỏ trách nhiệm? Không có chuyện đó đâu!"
Mọi người: Đây có phải là một lời tự thú không?
Một người phụ nữ ngu ngốc như vậy, nhưng một người phụ nữ ngu ngốc đó đã làm ra một chuyện dối trời vượt biển như thế, khiến bà ấy mất đi đứa con trong hai mươi năm.
Nhạc Minh Tư thật sự là hận không thể tiến lên tát bà ta thêm mấy cái, cho dù phải bị bẩn tay, bà ấy cũng muốn đi tát thêm mấy cái nữa để trút giận trong lòng.
Hóa ra có đôi khi, trực tiếp động thủ để phát tiết cảm xúc còn tốt hơn là cư xử nhã nhặn và thể diện gì đó.
Nhưng đã có người nhanh tay hơn Nhạc Minh Tư.
Bởi vì Tiền Anh Tử đã nhảy dựng lên.
"Cô… cô ngậm m.á.u phun người! Rõ ràng cô chính là người trộm đứa nhỏ, thế mà còn vu khống bọn tôi!"
Tiền Anh Tử nhảy dựng lên, bà ta điên cuồng nhào tới đánh Trương Tú Mai, sau đó lại kéo tóc Trương Tú Mai xuống định vả miệng bà ta, cuối cùng may là được một vài bác gái trong thôn Lâm Hạ kéo lại.
Một nhóm bác gái vừa kéo bọn họ ra vừa cố gắng bảo vệ bà ba bên cạnh rút lui khỏi tình cảnh hỗn loạn vì sợ hai người kia đánh sung quá rồi lại làm bà ba đứng kế bên bị thương.
"Cốc cốc cốc!" Ai đó lại đến gõ cửa.
Lần này người đến là một vài người mặc cảnh phục.
Lương Triệu Thành lạnh lùng nói: "Mấy người muốn đánh nhau thì cứ vào cục cảnh sát rồi từ từ đánh."
Lúc Trương Tú Mai, Tiền Anh Tử và Thẩm Tùng Lâm thấy cảnh sát đến, bọn họ lập tức sợ hãi run lẩy bẩy.
Sau khi cảnh sát dẫn đầu nhóm người bước vào thì gật đầu với Lương Triệu Thành, sau đó không cần người khác giải thích, người đó liền nói với Trương Tú Mai: "Có người báo cảnh sát nói rằng có người tự tiện dẫn theo một nhóm người xông vào nhà dân và mạo danh cháu gái nhà này với ý đồ muốn lừa bịp tống tiền, lúc nãy chúng tôi đứng ở cửa cũng đã nghe được rõ ràng. Đi thôi, tất cả mọi người đều vào đồn cảnh sát rồi lần lượt khai báo rõ ràng!"
Trương Tú Mai và Tiền Anh Tử lập tức ngồi phịch xuống mặt đất, khi cảnh sát kéo họ đi thì họ lại giãy dụa, Trương Tú Mai kêu lên: "Tôi là mẹ ruột của con gái nhà họ Lâm đây. Tôi là mẹ của con bé, tôi không hề tự tiện xông vào nhà dân đâu mà."
Nhưng chẳng lẽ bây giờ cảnh sát còn phải quan tâm đến bà ta là gì sao?
Đều là công an, dĩ nhiên mấy người bọn họ đều biết bà nội Lâm và Trương Tú Mai. Khi nãy đứng bên ngoài nghe được đầy đủ những lời Trương Tú Mai nói, bọn họ không thể tin được trên đời này còn tồn tại một người đàn bà độc ác đến mức đó. Lúc trước trông bà ta có vẻ rất đàng hoàng, nào biết được bên trong lại là loại người có thể gây ra loại chuyện như thế này đâu chứ!
Bọn họ mang đi hết, từ Thẩm Tùng Lâm, Tiền Anh Tử, Chu Gia Lượng cho đến cả Thẩm Hương cũng không tha.
Chu Gia Lượng nói rằng anh ta không biết chuyện gì cả, anh ta chỉ nghe theo lời cha dặn đưa mẹ kế đến đây, bản thân không hề hay biết những chuyện mẹ kế mình làm, vị cảnh sát đứng đầu nghiêm túc nói: "Trương Tú Mai đến nhà họ Lâm tống tiền, cậu đi chung với bà ta thì chính là đồng lõa. Tình huống cụ thể ra sao thì phải đến cục cảnh sát khai báo rõ ràng tường tận!"
Trầm Hương sợ tới mức khóc toáng lên, cảnh sát cũng cư xử khách khí với cô ta hơn một chút: "Đến cục cảnh sát giải thích rõ ràng sự việc, nếu như cô không tham gia vào chuyện này mà chỉ đơn giản là bị bọn họ lừa gạt thì không cần sợ hãi."
Sau khi sử dụng đủ biện pháp mềm cứng khác nhau, cuối cùng cũng đưa được tất cả đi.
Mặc dù lúc này trong phòng vẫn còn rất nhiều người nhưng ngay sau khi bọn họ vừa đi thì xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Có quá nhiều cú sốc xảy ra nên bây giờ mọi người trong phòng trong giây lát không biết phải bắt đầu từ đâu.
Mà bí thư thôn Hạ Đông Điền và bà Ba vẫn còn ở đây, người nhà họ Nhạc cũng không tiện chủ động đi nhận Lâm Khê.
Lương Triệu Thành nhìn về phía bí thư thôn Hạ Đông Điền, bà Ba cùng với mấy vị trưởng bối trong thôn rồi nói: "Chuyện hôm nay đã làm phiền đến mọi người rồi, các vị đều là bậc trưởng lão trong thôn, mấy năm qua, Tiểu Khê cũng đều do mọi người chăm sóc. Vì thế có một vài chuyện, cháu cảm thấy cần phải giải thích một tiếng với mọi người. Có điều Tiểu Khê không hề hay biết đến những chuyện này, nếu mọi người có vấn đề gì thì cứ việc hỏi cháu."
Nhìn thì có vẻ anh đang nói với những trưởng bối trong thôn nhưng thực ra anh đang muốn nói rõ với tất cả mọi người trong phòng một lần cho rõ, bao gồm cả Lâm Khê, nói với tất cả mọi người tình hình hiện tại một cách ngắn gọn.
Trong cuộc xung đột vừa diễn ra khi nãy, mặc dù tất cả mọi người đều đã nhận biết được kha khá tin tức nhưng dù sao cũng chỉ là những mảnh nhỏ, không được liên kết hoàn chỉnh.
Bí thư Hạ ho nhẹ một tiếng, ông ta nhìn thoáng qua Lâm Khê, nói với Lương Triệu Thành: "Vốn dĩ việc này là việc nhà của các cậu, hơn nữa cũng đã báo cảnh sát rồi, về phương diện pháp luật sẽ không thành vấn đề, chúng tôi cũng không nên hỏi quá nhiều. Nhưng mà năm đó trước khi bà nội Lâm qua đời đã nắm tay rồi nhờ cậy chúng tôi chăm sóc Tiểu Khê và Tiểu Dã thật tốt, vì thế chúng tôi vẫn muốn biết đại khái sự thật."
Bà Ba chống gậy, lạnh mặt không lên tiếng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");