Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thật ra không phải như vậy.”
Lâm Khê chậm rãi nói: “Thật ra là một khoảng thời gian trước khi anh quay lại, em bị bệnh một trận, mãi cho đến một ngày trước khi anh quay lại mới tỉnh lại đàng hoàng. Trước kia, em giống như rơi vào một giấc rồi lại một giấc mơ. Em mơ thấy chính mình, chính là Lâm Khê, giống như người đứng xem vậy, nhìn cả đời của cô ấy, cuộc đời cô ấy thật ra rất ngắn ngủi, cô ấy và ông bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cô ấy và Hạ Hướng Viễn là thanh mai trúc mã. Sau đó nhà họ Hạ xảy ra chuyện, cô ấy đồng ý với bà nội chia tay anh ấy, sau đó nữa chính là đăng ký kết hôn với anh.”
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thấy anh có hơi không vui bèn đưa tay sờ sờ mặt anh rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng tính cô ấy mềm yếu, hiền lành, do dự không quyết đoán, sau khi bà nội qua đời, anh lại đi thành phố Bắc, cô ấy cùng với em trai không nơi nương tựa, đã vậy còn lưu luyến tình cảm thanh mai trúc mã với Hạ Hướng Viễn, cũng không có cách nào đối mặt với mẹ Hạ nhìn mình lớn lên. Nhưng cũng không thể làm trái lời thề với bà nội, lại sợ bị người đòi nợ nhà họ Hạ quấn lấy, vừa khéo khi đó mẹ đẻ cô ấy đến, không, chỉ là người cô ấy cho rằng là mẹ đẻ, ân cần hỏi han, che chở cho cô ấy. Cô ấy rất thiếu tình thân, căn bản không có cách nào kháng cự nên càng ngày càng gần gũi với bọn họ mà đâu biết rằng những người đó đều là viên kẹo bọc thứ độc dơ bẩn nhất, tham lam nhất trên thế giới này.”
“Trên người cả nhà đó có một sự độc ác, tham lam nhất thế gian, đến khi anh quay lại, bọn họ dùng Hạ Hướng Viễn ly gián anh và cô ấy, nói cô ấy và Hạ Hướng Viễn mập mờ dây dưa, vương vấn không dứt, thậm chí là tằng tịu các kiểu. Anh là người kiêu ngạo, cứng rắn cỡ nào, cô ấy cũng không tin tưởng mẹ ruột và cha dượng của mình đến vậy, lại ngập ngừng về vấn đề Hạ Hướng Viễn cho nên cuối cùng cũng đường ai nấy đi với anh.”
“Nhưng cho dù là như vậy, cô ấy cũng không gả cho Hạ Hướng Viễn, chỉ là rơi vào tay mẹ ruột và cha dượng, lại giở thủ đoạn, cô ấy bị gả cho Chu Gia Lượng, con riêng của cha dượng. Nhưng cô ấy cũng không vui vẻ, suốt ngày bệnh triền miên trên giường, cuối cùng không bao lâu, Chu Gia Lượng chán ghét cô ấy, cặp kè với người phụ nữ khác, có lẽ…”
Cô nghiêng nghiêng đầu, nói: “Anh ta vốn dĩ đã không thích cô ấy, tất cả những gì bọn họ làm chỉ là vì tiền tài nhà cửa nhà họ Lâm, quả nhiên, cô rất nhanh đã c.h.ế.t vì bệnh, giấc mơ của em chỉ tới đây là hết. Bởi vì chỉ là giấc mơ nên em cũng không rõ lắm, rốt cuộc là cô ấy bệnh mà chết, tức chết, hay là bị người ta hại chết.”
Sắc mặt anh tái nhợt, cái tay đè lên người người cũng có hơi chặt.
Cô đưa tay sờ cánh tay và cơ thể anh, cảm giác được cảm xúc căng chặt của cơ thể anh, dịu dàng nói: “Anh đừng nóng, đó chỉ là một giấc mơ, chỉ là sau khi em tỉnh dậy thì cảm thấy người trong mơ vốn không phải bản thân mình, hoàn toàn không cảm thấy là mình. Anh nói xem, em giống người đó không? Cho dù em không mơ giấc mơ này, anh cảm thấy em sẽ sợ người nhà họ Hạ, sẽ tin tưởng Trương Tú Mai và người nhà họ Chu, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn bị gả cho Chu Gia Lượng, bị bọn họ chọc tức c.h.ế.t sao?”
Anh nhếch miệng, liếc cô, không lên tiếng.
Cô cũng không cần câu trả lời của anh, sau đó lại tiếp tục nói: “Thật ra, giấc mơ về Lâm Khê thật sự rất ngắn ngủi, chỉ là ký ức thiếu sót không đầy đủ, em hoàn toàn như là xem lại một lần một cuộc đời của người khác. Sau đó, đa số thời gian, trong khoảng thời gian đó, em còn mơ một giấc mơ khác, trong giấc mơ đó, em như đã thật sự trải qua hai mươi năm đầu của một người con gái khác.”
“Cô gái kia không phải tên Lâm Khê, mà là tên Nhạc Khê nhưng không phải như anh nghĩ, là Nhạc Khê con của Nhạc Tư Minh, đứa trẻ nếu năm đó Trương Tú Mai không đổi đi, mà là Nhạc Khê sinh ra vào mười năm sau của hiện tại.”
Lúc cô thấy anh quả nhiên kinh ngạc rồi lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô, cô đưa tay kéo quần áo anh, nói: “Tính ra nhỏ hơn anh gần 40 tuổi đấy.”
Lương Triệu Thành:???
Sự kinh ngạc ban đầu biến mất, cả khuôn mặt đều đen lại.
Ban đầu Lâm Khê còn có hơi thấp thỏm, bất an và căng thẳng, thấy anh như vậy thì nhịn không được mà bật cười, sự căng thẳng và bất an ban đầu cũng lập tức tan đi không ít.
Nhưng nụ cười cũng thu lại rất nhanh.
Cô nói tiếp: “Nhưng Nhạc Khê này cũng có liên quan với người nhà họ Nhạc. Chính là, trong giấc mơ của em, em không phải họ Nhạc, con gái của dì Nhạc.”
Lương Triệu Thành nhìn về phía cô.
Sau đó cô có hơi tẻ nhạt mà nói: “Phải, là bà ngoại, chính là người lúc trước, con gái của đôi vợ chồng kia, con gái Nhạc Dĩ Mạn.”
Nói xong chính cô cũng xấu hổ mà chu môi.
Lương Triệu Thành cũng ngơ ra.
Ban đầu anh tưởng rằng cô nói về con gái của Nhạc Thiệu Nguyên và Mạnh Thư Ninh, nghe xong mới phản ứng lại cô là nói con gái của con gái bọn họ.
Anh có hơi mờ mịt.
Lâm Khê nhìn thấy vẻ mặt của anh, nói: “Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh đừng xem là thật, nhưng trong mơ em đã thật sự trải qua hai mươi năm của Nhạc Khê, trước khi tỉnh cơn mơ, em cũng đã là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành. Phó Vân Lương đó, thật ra là thầy giáo của em, trong giấc mơ của em, anh ấy là bậc thầy giành được vô số giải thưởng, nổi danh trong và ngoài nước, cho nên em nhìn thấy anh ấy mới ngạc nhiên như vậy. Đương nhiên, trong giấc mơ của em, anh ấy đã là cụ già năm sáu mươi tuổi, anh mà biết anh ấy của ba mươi năm là bộ dạng gì, anh sẽ không nghi ngờ em sẽ có gì đó với anh ấy.”
Chủ đề này đổi hơi nhanh.
Sau đó Lương Triệu Thành nghĩ đến gì đó, biểu cảm lại hơi khó coi.
Lâm Khê lại nói: “Em biết, điều này có hơi khiến người ta khó mà tin được, nhưng đều là thật, nếu không tin, em cho anh xem vài thứ.”
Cô lùi khỏi người anh, đứng dậy, sau đó tìm ra một tập tranh, đưa cho anh.
Đó là thứ cô vẽ khi rảnh.
Là thứ cô vẽ ra lúc quá nhớ nhung, tâm trạng lưỡng lự, hoặc là sợ mình sống ở đây quá lâu thì sẽ quên, phần lớn là người thân, như cha, mẹ, bà ngoại, cũng có căn phòng trong trí nhớ của cô, phong cảnh trong trí nhớ của cô.
Lúc đó cô là Nhạc Khê rất độc lập, luôn cho rằng người thân không ràng buộc cô quá chặt, nhưng sau khi tới đây cô lại nhớ bọn họ như vậy.
Lương Triệu Thành lật vài trang, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Lâm Khê đi qua, thấy ánh hắn anh dừng trên một tờ giấy vẽ, tờ đó là một cô gái trẻ và một bé gái thoạt nhìn ước chừng bảy tám tuổi, hai người để chân trần chơi bên bờ biển, gió thổi bay mái tóc dài của hai người, nụ cười xán lạn như lân quang trên biển.
Mà thứ khiến người ta ngạc nhiên không phải bức ảnh này, ngạc nhiên chính là diện mạo cô gái giống Lâm Khê sáu bảy phần, đặc biệt là đôi mắt, nhưng cũng rất rõ ràng, vốn không phải cô, bởi vì hình dáng cằm và miệng khác Lâm Khê, ngược lại là cô bé kia, giữa trán, rõ ràng là giống cô.
Lâm Khê ngồi bên anh trên sàn nhà, đưa tay sờ giấy vẽ, nói: “Đây vốn là một tấm ảnh, là em, là ảnh chụp em của lúc nhỏ trong giấc mơ, cùng với mẹ cô ấy, bởi vì vốn là tấm ảnh trên bàn sách, ký ức khắc sâu đã mất đi, cũng giống như thiếu gì đó, đêm khuya mơ lại bèn vẽ ra theo ký ức. Em không biết anh có từng gặp cô ấy hay không, em đang nói là Nhạc Dĩ Mạn, anh xem, em của lúc này chưa từng gặp cô ấy, nếu anh từng gặp cô ấy thì sẽ biết lời em nói có phải là thật hay không.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");