Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nói nhà họ Lương có thể giúp đỡ, nhưng dù sao thì có người cha như vậy, có gia đình như vậy, con đường làm quan cơ bản là hết rồi, làm việc khác, chẳng lẽ sau này còn phải cậy vào Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành?
Chu Vấn Bình chịu không nổi.
Nhưng bà ta biết tướng quân Lương cố chấp nhường nào.
Chuyện ông ấy thật sự nhận định, không ai có thể phản kháng, ngần ấy năm cũng chỉ có Lương Triệu Thành đấu trí đấu dũng với ông ấy, nhưng kết quả cuối cùng cũng là chuyển nghề xuất ngũ, cắt đứt với gia đình rồi đến Tân An.
Lúc trước bà ta lạnh lùng mà bàng quan xem náo nhiệt, hiện tại ván sắt nằm ngay ngắn trước mặt bà ta, bà ta chỉ cảm thấy trời đất u ám, lòng buồn phiền đến mức sắp không thở nổi.
Chu Vấn Bình không dám cãi tướng quân Lương.
Bà ta mơ mơ hồ hồ mà rời phòng làm việc của tướng quân Lương, đi đến phòng của con gái, ôm chặt Lương Tuyết Đình, mặt đẫm nước mắt.
Bà ta luôn cao ngạo, nhưng lúc này chuyện lớn như vậy, sự cao ngạo cũng vứt xuống nền đất.
Lương Tuyết Đình cũng khó chịu muốn chết.
Nhưng lúc này thì tốt hơn mẹ cô ta một chút, cũng không thương tâm như vậy.
Cô ta nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ hỏi cha chưa? Nhà chú Dung có thể thoát khỏi những việc đó không? Con nghe anh Hoa Sâm nói, những việc đó căn bản không phải cha anh ấy làm, đều là những họ hàng lấy danh nghĩa nhà bọn họ mà làm ra, cha anh ấy nào phải loại người này? Quan hệ của cha và chú Dung tốt như vậy, sao lại không biết thái độ làm người của chú Dung?”
Mở mồm thì “anh Hoa Sâm”, ngậm miệng thì “chú Dung”, luôn mồm đứng về góc độ nhà họ Dung, nói giúp nhà họ Dung.
Nước mắt của Chu Vấn Bình ngừng lại.
Bà ta ngồi dậy, nhìn kỹ con gái mình, sau đó nói: “Chuyện nhà họ Dung không thoát ra được, nếu là chuyện nhỏ, với vị trí của chú Dung con không đến mức bị giam giữ, lập án điều tra, hiện tại có thể phủi sạch con ra đã là không tồi, Tuyết Đình, con đừng có hồ đồ!”
Bà ta biết tháng trước Dung Hoa Sâm đã trở lại, hai người thân thiết nóng bỏng.
Lúc ấy bà ta còn hơi thấy lạ, tuy từ nhỏ Dung Hoa Sâm đã đối xử với Tuyết Đình không tồi, nhưng tuyệt đối không có tâm tư nam nữ, càng không tốt đến trình độ này, nhưng thấy lạ thì thấy lạ, chuyện này chung quy là chuyện tốt, bà ta lập tức nén tia nghi ngờ kia xuống.
Hiện tại nghĩ đến, sợ là Dung Hoa Sâm đã sớm biết gia đình mình sắp xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Chu Vấn Bình lại hối hận.
Lương Tuyết Đình gục đầu xuống, không lên tiếng, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nếu cha chịu giúp.”
“Không thể nào!”
Chu Vấn Bình đánh cô ta một cái, nói: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu là Dung Hoa Sâm nói với con như vậy, con lập tức bác bỏ cho mẹ, không, sau này cũng đừng đi gặp Dung Hoa Sâm nữa!”
Nói tới đây, bà ta khó thở công tâm*, lại hận Lương Triệu Thành, mắng: “Là do Lương Triệu Thành, đều là chuyện nó gây ra! Nếu nó sớm cưới Dung Hoa An, vũng nước đục này sao lại hất đến trên người con?”
*Công tâm: cách gọi của Đông y
Hiện tại nên sứt đầu mẻ trán chính là anh!
“Còn có Lâm Khê kia, chính là đồ sao chổi! Nếu lúc ăn tết không vì cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy, sợ là nhà họ Dung cũng sẽ không đề ra hôn sự này, cha con cũng sẽ không đồng ý, đều là cái mầm hoạ kia! Ngẫm lại lúc trước chị dâu Dung nói không sai, e là con ranh kia là ngôi sao chổi khắc tinh trời sinh, chuyên môn khắc người bên cạnh, nhưng sao cô ta không khắc c.h.ế.t Lương Triệu Thành mà khắc tới nhà họ Dung và con?!”
Thường ngày thật ra Chu Vấn Bình cũng tốt, ít nhất khả năng ngoài mặt vẫn luôn rất tốt, càng sẽ không nói khó nghe như vậy, lúc này bà ta là thật sự vô cùng tức, dưới sự khó thở công tâm cũng nói không lựa lời.
Chỉ là lúc này bà ta vẫn chưa biết chuyện nhà họ Dung chính là Lương Triệu Thành tra ra rồi tố cáo, nếu biết, sợ là ý định ăn sống Lương Triệu Thành cũng có.
Lòng Chu Vấn Bình hận Lương Triệu Thành và Lâm Khê.
Nhưng Lâm Khê lại không có chút hứng thú với Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, cùng với chuyện nhà họ Dung.
Nói đến thành phố Bắc, cô lại nghĩ đến mẹ cô.
Bởi vì mẹ cô hiện đang học ở Đại học Bắc Thành.
Lâm Khê thở dài, nói với Lương Triệu Thành: “Em đến thành phố Bắc học đại học, có phải anh không có cách nào chấp nhận không?”
Liên quan đến tập tranh Tân An biến thiên, cô đã bắt đầu ra tay biên tập, mọi thứ ở Học viện Mỹ thuật Hoa Thành đều rất lạ lẫm, mọi thứ đều phải bắt đầu lại lần nữa. Nhưng Học viện Mỹ thuật Bắc Thành có giáo viên cô thân thiết và kính trọng, có khuôn viên quen thuộc, có dự án cô muốn tiếp tục, còn có mẹ cô.
Mỗi một cái đều là một quả cân, thêm điều sau cùng kia, nên rốt cuộc cô đổi ý.
Thật ra Lương Triệu Thành sớm đã nghĩ tới kết quả này, bởi vì sớm đã có dự đoán, cũng có lẽ là bởi vì vốn dĩ cô không phải Lâm Khê, nhưng lại có chuyện có được ký ức của “Nhạc Khê” ba mươi năm sau tác động, anh nghe cô nói ra muốn đến thành phố Bắc học đại học thì cũng không kháng cự và không cách nào chấp nhận như lúc ban đầu biết đến vấn đề này, tuy rằng đáy lòng vẫn là thầm nặng nề.
Anh nhìn cô, biểu cảm như nghiên cứu, trầm mặc một chút vẫn nói: “Được.”
Lâm Khê nhìn anh, nhìn một hồi, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, gác đầu mình lên vai anh, cơ thể Lương Triệu Thành hơi cứng đờ một lát, nhưng một lát sau rốt cuộc vẫn là đưa tay ôm cô vào lòng.
Cứ ôm nhau như vậy một hồi, Lâm Khê mới mở miệng nói: “Anh yên tâm, nếu thành tích môn chuyên ngành của em tốt, em có thể xin đến nơi khác làm dự án, như vậy có thể ở lại Tân An rất lâu, cộng thêm nghỉ đông và nghỉ hè, có khả năng một nửa thời gian đều có thể ở lại Tân An. Tóm lại thì sau này chúng ta tới lui thì đi máy bay đi, cũng rất nhanh, mấy tiếng là đến.”
“Còn nữa, không phải công ty anh đã ổn định rồi sao? Anh là ông chủ, muốn ở đâu mà không được, có chút thời gian thì ở lại thành phố Bắc với em cũng được nhỉ? Tính như vậy, mấy năm sẽ trôi qua rất nhanh, chờ học xong đại học, anh muốn ở lại đâu, em sẽ cùng anh ở đó được không? Dù sao chuyện em muốn làm, ở đâu cũng có thể làm.”
Mọi chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy, nhưng nói như vậy, dường như quả thật không có khó khăn như thế.
Cánh tay Lương Triệu Thành ôm tay siết chặt, nhưng vẫn chỉ đơn giản nói một câu “được”.
Lâm Khê thoát người ra để nhìn anh anh, giờ khắc này, thật ra cô rất muốn liều lĩnh mà hôn anh như trước, làm nũng với anh, nhưng thấy anh trầm mặc không lên tiếng lại mang theo chút lạnh nhạt. Trong lòng đột nhiên có một cảm giác rầu rĩ đánh úp nên cuối cùng cũng không làm như vậy nữa, chỉ là cúi người hôn trán anh, nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, sau đó trở lại bàn học của mình, tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Điều cô không biết chính là, sau khi cô đột ngột rời đi, Lương Triệu Thành có chút kinh ngạc mà nhìn vòng tay trống rỗng của mình, lại quay đầu nhìn cô, nhưng cô đã nghiêm túc nhập tâm vào công việc của cô, cũng không nhìn lại anh.
Anh lại lập tức vô cùng mất mát.
Lại nghĩ đến gần đây quả thật mình có cố ý khống chế cảm xúc, anh là một người rất tỉnh táo và lý trí, biết cô nhạy cảm với phương diện này, nếu để mặc sự ngăn cách của hai người. Cô ở bên cạnh anh thì không nói làm gì, anh sẽ kịp thời chú ý, nhưng nếu cô đến thành phố Bắc, tách nhau thời gian dài, rất khó nói tình cảm của cô sẽ không thay đổi.
Anh lại nghĩ tới Phó Vân Lương, tuy rằng cô nói trong mắt cô, anh ấy chỉ là giáo viên, còn là tiền bối đáng kính, cô không thể nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ấy. Nhưng nói thì nói vậy, hiện thực chính là anh ấy là một người trẻ tuổi, thậm chí là người đàn ông đẹp trai tuấn tú, anh ấy có hảo cảm và rất tán thưởng cô, hai người tiếp xúc thời gian dài, ai biết sau đó tình cảm có thể biến chất hay không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh cực kỳ nôn nóng.
Thật ra anh vốn không đồng ý để cô đến thành phố Bắc.
Nhưng tình huống hiện tại, anh biết anh hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, nếu không giữa hai người chỉ có thể nảy sinh xung đột không cách nào hoà hoãn.
Vậy anh chịu mất cô sao?
Dĩ nhiên là không thể nào.
Đêm nay, Lâm Khê sau khi ngủ lại bị người khác hôn tỉnh.
Ở đây buổi tối ít có hoạt động, buổi sáng lại đi học sớm, từ khi Lâm Khê xuyên qua cũng dần đổi thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, mà buổi tối Lương Triệu Thành muốn chạy bộ, trở về thì tắm rửa rồi lại đến phòng làm việc làm việc một khoảng thời gian, chờ lúc anh ngủ thì phần lớn cô đã ngủ mất, trước kia anh cũng thường xuyên hôn khiến cô tỉnh, nhưng trong khoảng thời gian này lại hầu như không còn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");