Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 166
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 166

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Đông Bình bị ông cụ Trần buộc nhanh chóng đi giải quyết chuyện hôn nhân với Diệp Mỹ Dung.

Ông cụ Trần nhắc tới việc này, làm Trần Đông Bình lại cảm thấy một trận lửa ứa ra từ tim.

Cái con tiện nhân kia, ông ta thầm mắng trong lòng.

Lúc trước ông ta cầm được kết quả giấy xét nghiệm ADN, không thể tin được mà nhìn đi nhìn lại mấy lần, trước là chỉ mới tay run, sau lại chính là toàn bộ thân thể đều run.

Ông ta tức muốn hộc m.á.u mà đi tìm Diệp Mỹ Dung.

Nhưng ban đầu trên mặt Diệp Mỹ Dung chỉ hiện lên một chút hoảng loạn, sau đó lại bình tĩnh lại.

Có lẽ sau lời nói kia của Lâm Khê ở đồn công an, bà ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, rằng Trần Đông Bình sẽ phát hiện ra chuyện này.

Ngoài ra, từ hơn nửa năm nay, Lâm Khê đã làm hư hỏng thanh danh của bà ta, còn dùng chuyện bà ta ngược đãi Trần Dã và chuyện bà ta hại c.h.ế.t mẹ của Trần Dã để uy h.i.ế.p nhà họ Trần, từ trong tay nhà họ Trần cầm đi quyền giám hộ Trần Dã và 30% cổ phần của nhà họ Trần. Tiếp theo nhà máy của nhà họ Trần lại phát sinh ra sự cố lớn, từ lúc đó Trần Đông Bình đã dần hờ hững và có ý kiến đối với bà ta, chứ đừng nói tới ông cụ Trần, trên mặt toàn là chán ghét. Với tình hình hiện tại, có ở lại nhà họ Trần cũng sẽ không có ngày lành, còn không bằng tính toán xem, ly hôn có thể lấy được bao nhiêu tiền.

Cho nên khi Diệp Đông Bình cầm giấy xét nghiệm ADN chạy về nhà, rồi lại cầm giấy xét nghiệm ADN ném lên mặt Diệp Mỹ Dung, rít gào với bà ta, Diệp Mỹ Dung nhặt tờ giấy xét nghiệm ADN lên, trong nháy mắt sau khi hoảng loạn xong, trong mắt bà ta lại xẹt qua tia dữ tợn, sau đó chính là vẻ mặt “kinh ngạc khiếp sợ”.

Bà ta cầm tờ giấy xét nghiệm ADN kia rồi nhìn kỹ, sau đó biểu tình trên mặt lại biến thành “ấm ức thương tâm”.

Bà ta đỏ con mắt nói: “Đông Bình, ông quên rồi sao, lúc trước ông say rượu rồi đưa tôi lên giường, sau đó lại để tôi l.à.m t.ì.n.h nhân của ông, lúc đó tôi đã có chồng chưa cưới rồi. Nếu không phải ông, tôi khi đó kết hôn với Triệu Tiến rồi, là ông làm tôi và anh ấy chia tay, bắt tôi cùng ông ở bên nhau, sau lại có Gia Phúc. Ông tính thử thời gian mà xem, Gia Phúc chính là từ trước hoặc sau lần đầu tiên của chúng ta mà có, khi đó tôi còn chưa chia tay với Triệu Tiến, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, Gia Phúc cũng là của anh ấy, cũng không phải không có khả năng, tôi làm sao biết được? Nếu biết con tôi là của anh ấy, tôi đã không chia tay với anh ấy rồi.”

Bà ta nói xong bật khóc.

Vào lúc đó, Trần Đông Bình tức giận đến suýt chút nữa phun m.á.u ra.

Lúc trước nếu không phải Diệp Mỹ Dung quyến rũ ông ta, ông ta làm sao đến nỗi "say rượu" lên giường cùng với một người phụ nữ đã có chồng chưa cưới.

Gia Phúc, Gia Phúc, cái tên này đúng là mỉa mai.

Ngón tay ông ta chỉ vào Diệp Mỹ Dung, sau đó trực tiếp xoay người ra cửa.

Cũng may bởi vì những trận cãi nhau của hơn nửa năm nay, ông cụ Trần lại không muốn nghe bọn họ cãi nhau nên đã sớm đuổi bọn họ ra bên ngoài ở, không còn ở nhà chính của nhà họ Trần nữa.

Sau khi Trần Đông Bình rời khỏi liền trở về nhà chính của nhà họ Trần, chuyện lớn như vậy ông ta cũng không dám không nói với cha ông ta.

Sau khi nói xong, lại xoay người tìm luật sư soạn ra một tờ đơn ly hôn, cùng với cái tờ xét nghiệm ADN kia, còn tài sản chia cho Diệp Mỹ Dung, ông ta muốn bà ta phải rời đi tay không. Đương nhiên con trai bà ta, bà ta đương nhiên có thể mang đi, con gái là của nhà họ Trần, đương nhiên phải ở lại.

Diệp Mỹ Dung lại nói: “Lúc Gia Phúc 4 tuổi, tôi mới gả vào nhà họ Trần các người, nó không phải con trai của Trần Đông Bình ông thì làm sao? Sau khi tôi gả vào nhà ông vẫn luôn giữ kẽ, phụng dưỡng cha mẹ ông, sau lại sinh hạ Gia An, ông đi mà tra xem, Gia An có phải là con gái của ông hay không, nếu không phải thì đó mới là vấn đề của tôi.”

Diệp Mỹ Dung muốn được phân cho một nửa cổ phần của Trần Đông Bình ở Trần thị, ngoài ra còn mấy căn nhà của nhà họ Trần nữa, bà ta còn muốn tố cáo Trần Đông Bình năm đó vào thời điểm vợ ông ta mang bệnh, đã say rượu cưỡng gian bà ta. Sau đó lại ép buộc bà ta chia tay chồng chưa cưới để l.à.m t.ì.n.h nhân của ông ta, sau đó còn hứa hẹn đảm bảo cho bà ta đủ điều, rằng chỉ cần vợ ông ta chết, sẽ lập tức cưới bà ta vào cửa.

Dù sao Diệp Mỹ Dung trong nửa năm này, đã sớm không còn thanh danh gì, nhà họ Trần các người hiện tại muốn nhân lúc này một chân đá bà ta ra khỏi cửa, vậy bà ta cũng sẽ không để các người sống, xem nhà họ Trần các người còn biết xấu hổ hay không.

Trần Đông Bình tức giận đến hận không thể bóp c.h.ế.t Diệp Mỹ Dung.

Ông ta xoay người đi tìm các loại chứng cứ phạm tội của nhà họ Diệp ở nhà máy, rồi bắt đầu cùng Diệp Mỹ Dung uy h.i.ế.p lẫn nhau, phân cao thấp để chia tài sản ly hôn.

Vào thời điểm cuối tháng bảy, vụ án Trương Tú Mai trộm con, còn liên hợp với vợ chồng nhà họ Thẩm lừa bịp tống tiền tài sản nhà họ Lâm cuối cùng cũng được thẩm phán. Trương Tú Mai là trộm con của người khác, nhiều năm sau lại muốn lấy con nhà người ta để giả mạo con gái nhà họ Lâm, tội danh lừa gạt tài sản được thành lập, đặc biệt là bà ta còn trộm đổi con của liệt sĩ, tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho gia đình của đối phương, hành vi càng thêm ác liệt, bị phán tù mười lăm năm có thời hạn.

Vợ chồng nhà họ Thẩm liên hợp với Trương Tú Mai để thực hiện hành vi lừa đảo, nhưng bởi vì hành vi lừa đảo không thành công, thái độ nhận tội cũng khá thành khẩn, đối chiếu với những án kiện đã thành công, cuối cùng cho xử lý nhẹ, tòa phán một năm tù, phạt tiền 500 đồng.

Chu Lai Căn và Diệp Mỹ Dung xui khiến Trương Tú Mai cùng vợ chồng nhà họ Thẩm phạm tội, hơn nữa còn là phạm tội có kế hoạch và đồng thời tham gia thực thi, nhưng bởi vì lừa đảo không thành công, cũng cho xử lý nhẹ, tòa phán ba tháng tù, phạt tiền 500 đồng.

Lúc rời khỏi toà án, Diệp Mỹ Dung nhìn Lâm Khê, hận đến trong lòng muốn hộc máu.

Bà ta cảm thấy cuộc sống của mình bị hủy hoại thành ra thế này là do Lâm Khê.

Nếu không có Lâm Khê, nhà họ Trần sẽ không sao, con trai của bà ta cũng sẽ không bị Trần Đông Bình bị phát hiện, tất cả những chuyện này đều là tại Lâm Khê.

Lại hối hận bản thân mình lần này quá mức khinh suất, không điều tra rõ đã làm rồi, kết quả thế nhưng lại bị cái đồ ngu xuẩn Trương Tú Mai kia bẫy.

Nếu bà ta sớm biết rằng Lâm Khê không phải là con gái ruột của Trương Tú Mai, mà là trộm của nhà khác, bà ta không có khả năng đi khuyến khích bà ta làm chuyện này.

Kết quả lại hố chính mình, còn tặng cho Lâm Khê một cái thân thế càng tốt, tưởng tượng đến đây, bà ta đã tức giận đến tim gan phèo phổi đều đau.

Nhưng cho dù Diệp Mỹ Dung có hận, Lâm Khê cũng sẽ không để ý.

Cô trước giờ vốn dĩ chưa từng để ý đến bà ta.

Cô thấy tình huống của nhà họ Trần như vậy, lại một lần nữa ngồi lại nói chuyện với Tiểu Dã, hỏi cậu có muốn đi thành phố Bắc với cô hay không, bởi vì Tiểu Dã năm nay vừa lúc lên cấp hai, cũng hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề chuyển trường. Dù sao cũng là lên trường mới, sau đó học ba năm cấp hai ở thành phố Bắc, vừa lúc cô lên năm 4 chắc chắn sẽ về Tân An đi thực tập, nên cậu cũng theo đó qua Tân An học cấp ba.

Tiểu Dã suy nghĩ một chút, vốn cậu tính từ chối, bởi vì từ nhỏ tới lớn cậu vẫn luôn sống ở Tân An, dùng ngôn ngữ địa phương, cũng quen với khí hậu ở Tân An. Tuy rằng cậu cảm thấy mùa đông có tuyết thực sự không tồi, nhưng để cậu vẫn luôn sống trong mùa hè khô nóng, đến mùa đông khô ráo lạnh lẽo như thành phố Bắc thì cậu cũng không thích.

Huống chi bên này còn có một đống bạn bè anh em của cậu cùng nhau đánh nhau từ nhỏ.

Còn nhà họ Trần, cậu càng không để vào mắt.

Bọn họ còn có thể liên lụy cậu thế nào?

Chỉ là đối mặt với ánh mắt của Lâm Khê, cậu cuối cùng vẫn quay mặt đi, nghẹn ngào mà nói một câu “cũng được”.

Nói xong còn bất mãn mà mắng: “Chị đúng là đồ phiền phức, chỉ là đi học đại học thôi còn muốn liên lụy đến em.”

Nhưng đi thì đi thôi, dù sao cậu ở nơi nào cũng không quan trọng.

Bằng không, lỡ như chị bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Đừng nhìn cô hiện tại trông rất có vẻ thông minh, chứ thật ra vẫn rất dại dột, nếu không có cậu và anh Lương, chỉ với cái đầu óc kia của cô, nói không chừng bị người ta bẫy cho mà còn không biết.

Lâm Khê bị khinh bỉ lại lập tức đỏ hốc mắt.

Tiểu Dã đã đồng ý, vậy thì sau đó sẽ có rất nhiều chuyện cần sắp xếp, trường học, chỗ ở, người chăm sóc Tiểu Dã,...

Hai nhà họ Lương Trịnh hoà thuận vui vẻ, Nhạc Minh Tư nghe nói bọn họ muốn cho Tiểu Dã cùng đến thành phố Bắc đi học, đều nói để cậu đến nhà bọn họ ở. Nhưng Lâm Khê và Lương Triệu Thành không đồng ý, mua một căn hộ ở gần ký túc trường học hoặc gần Học viện Mỹ thuật, hai người đều không chút do dự lựa chọn cái sau, bởi vì vốn dĩ Lương Triệu Thành cũng tính sẽ dành nhiều thời gian ở lại thành phố Bắc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trò Chơi Vương Quyền

Copyright © 2022 - MTruyện.net