Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà ta vừa dứt lời liền nghe thấy Lâm Khê nói: “Không phải, Triệu Thành không trở về thành phố Bắc, là cháu và Tiểu Dã. Tiểu Dã không yên tâm để cháu một mình tới thành phố Bắc học đại học, đúng lúc nó năm nay cũng lên cấp hai nên dứt khoát đi theo cháu cùng nhau tới thành phố Bắc, về sau nó cũng học ở bên này.”
Chu Vấn Bình và thím Thu: “...”
Cho nên, cô đi học đại học, đứa em trai mười tuổi của cô “không yên tâm” về cô, nên cũng đi theo cô cùng nhau tới học ở thành phố Bắc?
Cô đi đại học, nên thuận tiện mua một căn hộ, mang theo bảo mẫu và em trai, cùng nhau đến đây đi học?
Phí sinh hoạt ở thành phố Bắc cũng không ít?
Chu Vấn Bình và thím Thu đều bất lực phỉ nhổ.
Hai người đều nhịn không được mà nhìn tướng quân Lương.
Tướng quân Lương luôn chán ghét cách nuông chiều con cái từ bé.
Nhưng lúc này tướng quân Lương lại mặt không biểu cảm, nhưng không nhìn ra nửa điểm ý kiến với đứa con dâu này.
Hai người ở lại nhà họ Lương ăn cơm trưa, cơm nước xong lại bị tướng quân Lương gọi vào phòng làm việc nói chuyện một lát mới rời đi.
Nhưng điều làm Lâm Khê ngoài ý muốn chính là, tướng quân Lương không gọi Lương Triệu Thành tới nói chuyện với ông ấy, mà ngược lại gọi Lâm Khê tới nói chuyện.
Vẫn giống như lần trước, ông ấy cũng không nói lời gì vô nghĩa, trực tiếp hỏi Lâm Khê: “Tiểu Khê, nếu cháu là bác, cháu sẽ xử lý chuyện hôn sự của Hoa Sâm và Tuyết Đình như thế nào?”
Lâm Khê:???
Cô không nghĩ tới tướng quân Lương tìm cô, thế mà là để hỏi cô cái này.
Cô im lặng một lát, mới châm chước nói: “Bác à, bác xem, cháu chỉ mới gặp Tuyết Đình vài lần, nói cũng chưa nói với nhau được vài câu, Dung Hoa Sâm cũng chưa từng gặp qua, đối với chuyện của bọn họ một chút cũng không biết, nói như vậy thật sự rất khó nói.”
Trên thực tế trong lòng cô lại nghĩ, hai người họ vốn dĩ chính là liên hôn, lại cũng không có cảm tình, bất luận là tính cách của Dung Hoa Sâm như thế nào, nhưng người nhà họ Dung như vậy, có một người mẹ như vậy, vợ chồng Dung Quốc Minh như vậy, còn có một cô em gái như Dung Hoa Lan. Đúng rồi, còn có người cô kia của nhà họ Dung, nhà người ta như vậy, nếu là con của cô, đương nhiên là đánh c.h.ế.t cũng không thể gả đi.
Nhưng cô đương nhiên sẽ không nói.
Vì sao phải nói?
Tướng quân Lương quét một vòng trên mặt cô, thu hồi ánh mắt, thở dài.
Ông ấy đương nhiên biết đây là cô chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Nhưng ông ấy vẫn tiếp tục nói: “Bọn họ đều cảm thấy bác kiên trì cái hôn ước này, không cho phép bọn họ giải trừ hôn ước, là bởi vì tính ích kỷ cố chấp, là vì giao tình nhiều năm với Dung Quốc Minh, vì ơn cũ tình cũ, mới không màng đến tương lai của Tuyết Đình.”
Lâm Khê thật sự không hiểu ông ấy vì sao lại nói với mình những chuyện này.
Nhưng vẫn phối hợp nói: “Không phải bởi vì tình nghĩa nhiều năm với nhà họ Dung sao? Thế là vì cái gì ạ?”
Tướng quân Lương lại giương mắt nhìn Lâm Khê, chậm rãi nói: “Hôn sự là tự mình con bé cầu xin. À, ban đầu con bé đã từng cầu xin bác một lần, muốn cùng con trai Hàn Thành của nhà họ Hàn kết hôn, Hàn Thành không muốn, còn làm ầm ĩ cho toàn bộ mọi người trong đại viện đều biết, cũng chỉ so với con bé ở nhà họ Dung tốt hơn một chút thôi.”
Nói tới đây ông ấy lại trào phúng cười một cái.
Lâm Khê nhìn nụ cười trào phúng kia của ông ấy, có hơi nổi da gà, bởi vì, mọi chuyện lại không khác gì chuyện của Lương Triệu Thành.
Cái này làm cho cô cảm giác thật sự quái dị.
Tướng quân Lương cũng không để ý đến vẻ mặt như ăn phải thứ gì đó ghê tởm của Lâm Khê, tiếp tục nói: “Bọn họ thân thiết cùng với nhà họ Dung, chuyện của Hoa Lan và Triệu Thành với chuyện của cháu còn chưa có tan hết, nhà họ Dung lại nhắc tới chuyện đính hôn, bọn họ vội vàng quyết định hôn sự, hơn nữa gấp không chờ nổi mà muốn cho Hoa Lan một cái danh phận.”
Nói tới đây ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Khê, thấy trên mặt Lâm Khê cũng không có gì là ngoài ý muốn hay là biểu cảm tức giận, trong lòng thở dài, đây là cô đã sớm biết rồi.
Cũng chỉ có vợ ông ấy và con gái ông ấy tự cho là thông minh mà khinh thường người ta.
Mà lúc này, trong lòng Lâm Khê lại nói, thì ra bác cũng biết những chuyện này.
“Bọn họ làm ra nhiều chuyện như vậy, kết quả nhà họ Dung vừa xảy ra chuyện, mà những chuyện này lại không có liên quan gì với Hoa Sâm, kết quả mọi chuyện vừa truyền ra, lại lập tức muốn giải trừ hôn ước, bọn họ coi hôn sự là cái gì?”
Tướng quân Lương chậm rãi tiếp tục nói: “Bọn họ tâm cao ngất trời, muốn gả cao, nhưng trước đó có chuyện của Hàn Thành, sau đó nếu lại giải trừ hôn ước với Hoa Sâm, bọn họ còn tưởng rằng có thể gả cao ư? Dù là tính cách hay tài năng thì con bé đều không có gì nổi bật, không nói ngu dốt cũng đã xem như không tồi, nếu không chính là gả không đúng người, càng không cam lòng, tính cách càng ngày càng kém, nếu không chính là bọn họ tìm được rồi tự cho là không tồi, thực tế nhân phẩm hay năng lực đều không được, chỉ là cái gối thêu hoa.”
“Trong nhà Hoa Sâm tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng thằng nhóc đó từ nhỏ đã ở bộ đội lớn lên, nhân phẩm cùng năng lực và tâm tính đều rất tốt, xứng với nó cũng xem như dư dả, cho dù người nhà họ Dung không được, nhưng cho dù thằng bé kia không thích nó, cũng sẽ không đối xử tệ với nó.”
Lâm Khê: “...”
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nói cái gì cho phải.
Xem như là cô hiểu lầm đi.
Tướng quân Lương vì đứa con gái này của mình mà đã lo lắng rất nhiều.
Nhưng Lương Triệu Thành thì sao?
Lúc trước ép Lương Triệu Thành kết hôn với Dung Hoa Lan là vì cái gì?
Nhưng Lâm Khê cũng không tính hỏi.
Tướng quân Lương nói xong cũng phất tay, nói: “Được rồi, cháu đi ra ngoài đi, sợ là thằng nhóc kia chờ không nổi rồi, còn sợ bác dọa cháu không bằng? Về sau lâu lâu cũng về nhà thăm một chút, bác biết cháu có lẽ không thích bọn họ, nhưng trên đời này, cháu làm sao chỉ có thể ở cùng với người mình thích được? Luôn sẽ có lúc cần phải xã giao.”
Câu cuối cùng nói ra giống như là lầm bầm lầu bầu, không giống như là nói với cô.
Lâm Khê lên tiếng rời đi, đi nhanh tới cửa rồi dừng lại, xoay người quay đầu lại nhìn về phía tướng quân Lương: “Thật ra bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, tính cách chưa ổn định cũng thế, đã ổn định cũng được, người làm cha làm mẹ chỉ có thể chỉ dẫn một chút, hoặc là nỗ lực khuyên nhủ. Nhưng mà mạnh mẽ áp chế, nếu là loại chuyện như hôn nhân này, bảo bọn họ cả đời đều mặc cho bác định đoạt, chắc chắn là không thể được.”
Tướng quân Lương sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn về phía cô.
Hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ chịu nói ra một câu như vậy.
Lâm Khê nói xong lại là xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài Lương Triệu Thành quả nhiên đang đợi cô.
Thấy cô đi ra, Lương Triệu Thành trước tiên quan sát vẻ mặt của cô, thấy không có vẻ tức giận hay bất mãn chịu ấm ức gì mới yên tâm.
Lâm Khê nhìn thấy anh như vậy lại nhịn không được bật cười.
Lâm Khê biết tướng quân Lương muốn nói những lời này với cô là vì điều gì, khẳng định không phải là thuần túy muốn tìm một người để tâm sự, để có người hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy, càng hẳn là không phải đối với cô con dâu mới gặp mặt vài lần này có bao nhiêu vừa lòng. Chẳng qua là ông ấy nhìn ra Lương Triệu Thành rất để ý cô, mà ông ấy lại muốn hàn gắn lại quan hệ với con trai, nhưng đối mặt với Lương Triệu Thành, muốn hàn cũng không thể hàn, cho nên muốn thông qua cô làm trung gian, giúp ông ấy từ từ xoa dịu bớt?
Nhưng cô còn lâu mới làm thế.
Anh là người có tâm kiên định, muốn xử lý quan hệ cha con của mình như thế nào, đương nhiên là có lý do của anh, cô cũng chỉ mới nhìn được một góc băng sơn của mọi chuyện, sao có thể mới nghe được người khác nói mấy câu đã sinh ra đồng tình, đi bảo anh tha thứ cho mọi thương tổn và tra tấn trên người anh phải chịu từ nhỏ?
Hai người đi xuống lầu rời đi.
Buổi chiều tướng quân Lương đi xuống lầu, thím Thu lập tức nói: “Anh, Triệu Thành chiều vợ nó quá rồi, chiều một đứa con gái nghèo khổ thành một cô chủ nhà tư bản như này, sao có thể được chứ?”
Bởi vì là người làm từ đời cha ông ta, thím Thu tuy nói là người làm, nhưng thật ra vẫn luôn gọi tướng quân Lương một tiếng “anh”, cũng coi như là một nửa người nhà.
Mặt tướng quân Lương lập tức trầm xuống.
Dù sao cũng là gia đình cách mạng, là phản đối giai cấp nhất, năm đó ông ấy ở bộ đội, những chuyện trong nhà hoàn toàn không rảnh lo đến, thím Thu có thể tới nhà ông ấy hỗ trợ, tận tâm tận lực, ông ấy đương nhiên sẽ không coi bà ta là người làm, nhiều nhất cũng coi như là cấp dưới mà thôi, đối xử với bà ta cũng giống như một nửa người nhà.
Nhưng như vậy cũng không đại biểu thím Thu có thể nghị luận vợ của con ông ấy, còn dám bày ra sắc mặt cho bọn họ xem.
Ở trước mặt ông ấy còn như vậy, thế ở sau lưng thì sao?
Còn có, cô chủ nhà tư bản, cô chủ nhà tư bản, câu này quả thực là chọc vào nỗi lòng sâu nhất, đau nhất trong lòng ông ấy.
Năm đó vợ của ông ấy, là mẹ của con trai trưởng và con trai thứ hai của ông ấy, bà ấy mới là chân chính là cô chủ nhà tư bản, phong cách làm việc so với Lâm Khê chỉ có hơn chứ không có kém.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");