Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì câu chuyện về sườn xám này mà mối quan hệ giữa mấy người bọn họ vô tình thân thiết hơn rất nhiều.
Có điều bây giờ mới là thời gian nhập học, Tiểu Dã cũng là lần đầu đến thành phố Bắc, vì vậy Lâm Khê mỗi tối đều sẽ về nhà cùng Trần Dã và thím Ngô ăn cơm, thỉnh thoảng những lúc Nhạc Minh Tư ở bên này cũng sẽ qua đây cùng nhau ăn cơm.
Lâm Khê biết không nhận của bà ấy thì trong lòng bà ấy sẽ rất khó chịu, nhưng vẫn là cười nói: “Hai trăm đồng, ở bên này đủ để cho một nhà chúng ta ăn hai tháng cơm rồi.”
Cô nói chỉ cần năm mươi là đủ rồi,
Nhạc Minh Tư cũng không lôi kéo, Lâm Khê nói là năm mươi thì chính là năm mươi, có điều bà ấy cực kỳ thích mua quà cho Lâm Khê và Tiểu Dã. Hơn nữa mua quà cũng rất để tâm, lấy ví dụ như quần áo và đồ trang sức đơn giản nhưng lại được khéo léo chọn lọc, mua mô hình kiến trúc mà Trần Dã thích, hai người quen rồi cũng không có bất kì gánh nặng tâm lý gì nữa mà nhận lấy đồ.
Tuần đầu tiên cô cố gắng ngủ lại ở ký túc xá.
Hơn nữa trong nhà tuy có thím Ngô và Trần Dã nhưng Lâm Khê qua đây lâu như vậy cũng đã quen thuộc với việc ở bên mình có Lương Triệu Thành, ở trong nhà ngủ trong lòng ngược lại có chút cô đơn.
Ký túc xá nhộn nhịp thì tốt hơn rất nhiều.
Vì vậy tuần này vào buổi tối tối thứ sáu Tôn Minh Minh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi cô, nói: “Lâm Khê, cả nhà cậu là có họ hàng ở bên này sao? Cậu tối ngày nào cũng không cùng chúng tớ ăn cơm.”
Bây giờ trong ký túc xá cơ bản chia thành hai phe, Hứa Đan và Chu Vân Vân hoạt động thường ngày ở với nhau. Vương Nhiên, Lâm Khê, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh ăn cơm, lên lớp, tập thể dục buổi sáng đều ở với nhau.
Đương nhiên trên bề mặt là nói, quan hệ của hai phe cũng được coi là ổn.
Hứa Đan nghe theo lời khuyên của mẹ cô ta nói, hết lần này đến lần khác đều bày tỏ thiện chí với Lâm Khê, đương nhiên rồi, cô ta từ trước đến nay kiêu ngạo đã quen, thỉnh thoảng chủ động thể hiện thân thiện đã là giới hạn của cô ta, cô ta còn lâu mới mặt dạn mày dày bám lấy Lâm Khê.
Ngày thường Chu Vân Vân càng chủ động chăm sóc những người khác trong ký túc xá, có điều nếu như có Lâm Khê trước mặt thì tính cách của Vương Nhiên và Lâm Khê này lại càng không quản không quan tâm không cho người khác chút thể diện nào, cô ta không dám tiếp xúc quá gần với hai người này. Chỉ là thành khẩn bày tỏ thân thiết, nhưng đối với Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh thì lại là dốc hết sức, đủ các thể loại quan tâm chăm sóc.
Có điều có những thứ khác chỉ là vấn đề hào quang, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh có ấn tượng không tệ với Chu Vân Vân nhưng vẫn có quan hệ càng thân thiết hơn với Lâm Khê và Vương Nhiên hơn chút.
Đặc biệt là Vương Nhiên có chuyện gì cũng chỉ gọi ba người bọn họ, bọn họ cũng đã quen rồi, cũng tự nhiên có chuyện gì đa số đều gọi ba người bên phe này của mình.
Tôn Minh Minh hỏi Lâm Khê có phải cô có họ hàng thân thiết ở lân cận đây không, buổi tối thường đến nhà họ hàng ăn cơm.
Lâm Khê cười nói: “Không phải, là em trai tớ.”
Cô giải thích nói: “Nhà chúng tớ trừ chồng tớ ra còn có tớ và em trai tớ, vì vậy đến bên này đi học thuận tiện đưa em trai tớ qua bên này luôn.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Đi học còn đem em trai mình qua bên đây luôn?
Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đều chưa gặp qua Trần Dã, Lâm Khê nói như vậy còn tưởng rằng em trai cô rất nhỏ, thì bọn họ lại càng kinh ngạc hơn nữa.
“Để ở nhà cho chồng cậu trông coi không được sao?”
Tôn Minh Minh nói: “Vậy bình thường cậu ở trường học, còn có buổi tối, ai chăm sóc em trai cậu?”
Ai chăm sóc Tiểu Dã?
Lâm Khê cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không ý thức được chỗ nào có vấn đề cho nên cô cười nói: “Trước đây thời điểm còn ở nhà cũ có một thím vẫn luôn chăm sóc tớ và em trai tớ, lần này qua đây thím ấy cũng đi theo cùng chúng tớ sang bên này sống.”
Nói xong lại tiếp tục: “Nói đến chuyện này đúng lúc tớ cũng đang định nói với mấy cậu, buổi trưa ngày mai nếu như các cậu không có chuyện gì thì qua nhà tớ cùng nhau ăn cơm đi. Thím nhà tớ đã ở trong nhà cằn nhằn mấy lần rồi, nói để các cậu qua nhà ăn cơm.”
Cô lại nói với Triệu Ức Tuyết: “Có thể mặc sườn xám đi, hoặc là lấy mang đến nhà tớ mặc cũng được, chúng ta buổi chiều cùng nhau chơi.”
Mọi người đều cực kỳ vui mừng.
Chí có Chu Vân Vân và Hứa Đan nằm ở một bên giường bên kia là đang cắn môi, không biết lời mời này của Lâm Khê có bao gồm bọn họ không.
Nhưng mà bọn họ cũng ngại hoặc không dám lên tiếng hỏi.
Có điều trong đáy lòng bọn họ thật ra cũng biết Lâm Khê không có khả năng mời bọn họ đến nhà, may mà bọn họ là người thành phố Bắc Thành, cuối tuần đều phải về nhà, cũng giảm bớt sự bối rối và khó chịu trong lòng.
Tôn Minh Minh lại hỏi Lâm Khê,: “Vậy cậu tìm cho em cậu một căn nhà sống ở gần đây à?”
Lâm Khê “ừ” một tiếng.
Lúc này Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết đều cảm thấy Lâm Khê quá không dễ dàng.
Người ta đi học còn có gánh nặng gia đình, chăm sóc trẻ con.
Cứ như vậy, cấp ba người ta còn làm được nhiều việc như thế, còn thi được thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, quả thực là chăm chỉ!
Càng đừng nói tại sao lại không đem trẻ con vứt cho chồng cô trông nữa, nhìn dáng vẻ chồng cô, cũng không giống là một người biết chăm trẻ!
Nhưng ngày hôm sau, đợi đến khi ba người đều ngồi trước bàn ăn, ăn món canh rong biển đậu xanh trần bì mà thím Ngô mang lên, nhìn đồ đạc trong nhà bày biện sáng sủa, lại nhìn thiếu niên mang một biểu cảm có chút kiêu ngạo và cố chấp, chiều cao đã cao vượt lên. Tôn Minh Minh chỉ cảm thấy trái tim đồng cảm của bản thân lấy đi vứt cho chó gặm cũng tốt.
Cô ấy lẩm bẩm: “Vì vậy, cậu đến đây đi học, không chỉ là bản thân đến mà còn thuận tiện mua một căn nhà và đem cả em trai mình qua đây đi học, còn thuận tiện đưa cả thím bảo mẫu cùng tới luôn?”
Đây rõ ràng là một chuyện giống nhau, nhưng tính chất làm sao mà lại hoàn toàn không giống nhau vậy?
Lâm Khê “ừ” một tiếng, cô giải thích: “Tớ và em trai tớ lại không có người lớn trong nhà gì, tớ qua đây đi học, nó muốn qua cùng, đương nhiên là phải cho nó qua cùng rồi.”
Trần Dã nghe thấy “xuỳ” một tiếng, chào hỏi “các chị” một tiếng, quay người đi xuống lầu.
Lâm Khê bị khinh thường cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Triệu Ức Tuyết dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng thật tốt, tớ cũng muốn đưa người nhà tớ qua đây, tốt nhất là đem luôn tiệm sườn xám qua bên này, nếu không lúc nào tớ cũng cảm thấy có chút cô đơn.”
Hôm nay cô ấy mặc một thân sườn xám hoa văn chìm màu hồng, cả người cứ như biến thành một người khác vậy, ngồi ở nơi đó giống như đang phát sáng.
“Vậy thì cậu ở bên này tự mở một chi nhánh nhỏ là được mà.”
Lâm Khê cười nói: “Có người ở bên này đặt đơn thì cậu vẽ mẫu, kiểu dáng rồi chuyển phát nhanh gửi về nhà kêu người nhà làm, kinh doanh nhiều rồi thì tìm người trong nhà trực tiếp mang người qua bên này giúp đỡ, thật ra…”
Lâm Khê liếc nhìn chiếc vòng được dệt từ ruy băng lụa trên tay cô ấy, nói: “Cậu làm chút đồ trang sức nhỏ cũng không tồi.”
Triệu Ức Tuyết hơi mở miệng, sau đó gật đầu nói: “Hình như cũng rất thú vị đó.”
Tôn Minh Minh cảm thấy lối tư duy của báu vật đều khác với những người bình thường.
Sao chuyện gì cũng hình như đều rất dễ dàng như vậy?
Tôn Minh Minh xua tay, chuyển đổi chủ đề, hỏi Lâm Khê: “Lâm Khê, cậu ít tuổi như vậy đã kết hôn, làm thế nào mà quen được chồng cậu vậy, là thanh mai trúc mã sao?”
Vừa nói đến thanh mai trúc mã, Lâm Khê lập tức đau răng.
Cô vội vàng xuy tay nói: “Không phải, anh ấy vốn dĩ là khách thuê nhà của nhà chúng tớ.”
“Khách thuê nhà?”
Mọi người:...
Tuy là bọn họ từ nhỏ đến lớn không có giống như Chu Vân Vân ác ý suy đoán, nhưng vô ý thức cũng luôn tưởng rằng cuộc sống của Lâm Khê tốt như vậy, bởi vì là do chồng cô rất có tiền, rất chiều cô.
Kết quả cô nói, chồng cô là khách thuê nhà của nhà cô.
Trọng điểm trong chốc lát trở nên lệch lạc.
Tôn Minh Minh nuốt nước bọt, nói: “Lâm Khê, nhà cậu có rất nhiều căn nhà sao?”
Lâm Khê nói: “Ừ, cũng không phải là rất nhiều, chỉ là lúc trước nhà tớ là người địa phương của Tân An, thơm lây bởi chính sách nên xây chút nhà cho những người vùng khác đến đặc khu làm việc thuê.”
Mọi người:...
Vì vậy đây là một cô chủ nhà giàu mới nổi di dời đến đây.
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, nhiều là hỏi cô về tình hình của đặc khu.
Bọn họ đối với đặc khu vẫn là rất tò mò, Lâm Khê dứt khoát đưa tập hoạ mà bản thân vẽ ra, giới thiệu cho bọn họ tình hình của đặc khu, thuận tiện cũng nói một chút cách nhìn về tác phẩm của triển lãm tranh và vài thứ khác.
Lúc nãy cô thật ra cũng coi là đặc biệt nói như vậy.
Bởi vì cô rất rõ ràng tình hình của cô lộ ra ngoài, khẳng định sẽ có rất nhiều người giống như Chu Vân Vân suy đoán lúc đó, cho dù người khác không hướng đến phương hướng ác ý mà phán đoán thì cũng sẽ cảm thấy tuổi tác của cô nhỏ như vậy thì sẽ tiêu xài phung phí tiền của chồng, truyền đi nhiều nơi, lời bịa đặt cũng sẽ xuất hiện.
Bản thân có tiền cùng với việc người đàn ông của mình có tiền, vẫn là không giống nhau.
Sự tự tin cũng nhiều hơn một chút.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Lâm Khê cũng càng ngày càng bận rộn, tuy rằng tiết văn hoá cô muốn sao được vậy, nhưng lại tăng thêm chuyện của lớp phó học tập và triển lãm tranh, thời gian cứ như vậy được lấp đầy chỗ trống.
Lâm Khê đang thu thập những tác phẩm dự thi đợt một của các bạn học chuyên ngành này để tiến hành sơ tuyển một lần, đồng thời phân loại và xếp chúng vào đúng danh mục. Sau khi lên danh sách và trình lên ban chấp hành kế hoạch triển lãm tranh, sau khi ban chấp hành trưng cầu ý kiến của cô sẽ mời cô làm kế hoạch triển lãm và trợ lý điều hành, chủ yếu phụ trách mảng chiêu mộ và sơ thẩm tác phẩm dự thi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");