Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cha Hứa và mẹ Hứa tìm giáo viên trường học và Phó Vân Lương để khiếu nại, kết quả lại ồn ào đến không còn mặt mũi.
Nhân tiện còn bôi nhọ con gái cưng của họ.
Họ vô cùng hối hận vì đã mời Phó Vân Lương, quả thực là vừa tức vừa buồn bực.
Cũng may là thầy Hầu là một người rất thành thật và thầy Thẩm cũng nói những lời hòa giải ở giữa, lại cam đoan sau khi trở về sẽ điều tra rõ ràng, mới để cho cha Hứa và mẹ Hứa có bậc thang bước xuống.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi thì thầy Thẩm nói với Phó Vân Lương, nói: "Tính tình này của cậu, có chuyện gì thì bình tĩnh nói không được sao? Làm mất mặt mũi người ta, người ta không dễ chịu, đối với cậu và đối với bạn học Lâm Khê kia thì được lợi ích gì?"
Phó Vân Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thầy Thẩm: "..."
Ông ấy trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Phó Vân Lương, chỉ ngón tay về phía anh ấy, nói với thầy Hầu: "Ông xem, ông xem cái tính tình này của cậu ấy, còn nổi giận với tôi."
Thầy Hầu mặt mày ủ rũ, ông ấy ngược lại cũng muốn giống như Phó Vân Lương, buông tay mặc kệ tất cả.
Nhưng ông ấy là giáo viên chủ nhiệm, có được không?
Thầy Hầu trở về cũng không có đi tìm Lâm Khê và Hứa Đan, mà ông ấy gọi Vương Nhiên và Chu Vân Vân tới, bảo các cô ấy ở trước mặt đối phương kể lại chuyện lúc báo danh, còn có tình hình mọi người ở chung trong hai tháng qua và chuyện Hứa Đan hỗ trợ triển lãm tranh.
Mặt Chu Vân Vân đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Chuyện này đã trôi qua được hai tháng, cô ta cứ nghĩ rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, không nghĩ bây giờ chuyện này lại bị lật ra một lần nữa.
Vương Nhiên liếc mắt nhìn cô ta rồi nói với thầy Hầu: "Thầy, sao đột nhiên thầy lại hỏi chuyện này, chuyện lúc trước Chu Vân Vân và Hứa Đan ở sau lưng chửi bới Lâm Khê, Lâm Khê có nói qua, lúc ấy cậu ấy hắt nước vào người Chu Vân Vân, cũng đã mắng cậu ta một phen, chuyện này cũng đã trôi qua rồi. Cho dù không có cách để trở thành bạn bè, nhưng cũng không có ý định tiếp tục truy cứu chuyện này, để người khác vì chuyện này mà sinh ra ý nghĩ không tốt với Chu Vân Vân, sao bây giờ đột nhiên muốn lật lại chuyện cũ?"
Thầy Hầu hơi nhíu mày.
Ông ấy hiểu ý của Vương Nhiên.
Việc này không nói rõ ràng, ai biết trong lòng Chu Vân Vân nghĩ như thế nào, cô gái này tâm tư có hơi sâu.
Ông ấy không cần phải giấu giếm chuyện gì.
Ông ấy nói: "Hỏi em chuyện này không phải là để truy cứu cái gì, chỉ là bởi vì cha mẹ Hứa Đan tìm một số giáo viên trong học viện chúng ta, nói rằng bởi vì ảnh hưởng của chuyện cũ này dẫn đến ký túc xá của em xảy ra mâu thuẫn. Thế nên thầy muốn biết, cũng thuận tiện để giúp các em giải quyết mâu thuẫn, sau này có thể sống tốt với nhau."
Nói xong thì nhìn thoáng qua sắc mặt của Chu Vân Vân, lúc này sắc mặt của cô ta càng thêm kinh hãi, ông ấy nói tiếp: "Em cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì, đó đều là chuyện quá khứ, hai tháng nay thầy nghe nói em ở ký túc xá luôn rất chiếu cố người khác, chuyện triển lãm tranh cũng tích cực giúp đỡ, là người thì ai không phạm sai lầm, phạm lỗi còn đã sửa lỗi, vậy là tốt rồi."
Lúc này sắc mặt Chu Vân Vân mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn có hơi khó coi.
Lúc này thầy Hầu mới nhìn về phía Vương Nhiên: "Em nói trước đi."
Lúc này, Vương Nhiên mới nói ra những lời mà Chu Vân Vân đã nói ngày hôm đó, gần như nói không sai một chữ.
Ban đầu vẻ mặt thầy Hầu còn giả vờ như rất điềm đạm, nhưng càng nghe sự điềm đạm trên khuôn mặt của ông ấy cũng không giữ nổi nữa, Chu Vân Vân càng nghe mặt càng đỏ.
Chờ Vương Nhiên nói xong, thầy Hầu nhìn về phía Chu Vân Vân, Chu Vân Vân lập tức khóc nói: "Thầy, em sai rồi, lúc ấy em thật sự..."
Cô ta cắn răng, nghĩ đến cha mẹ Hứa Đan không để ý đến cô ta, vậy mà lại đem chuyện này chọc đến lãnh đạo học viện, dám chắc còn đổ trách nhiệm lên người cô ta, lúc này cô ta cũng không muốn thay Hứa Đan nhận lỗi nữa, khóc lên rồi nói: "Thầy, là lỗi của em, lúc ấy em nhìn thấy Hứa Đan nghe thấy Vương Nhiên nói ông Tề và trợ giảng Phó rất thưởng thức Lâm Khê nên cậu ấy đã mất hứng, vì dỗ dành cậu ấy, em mới theo thói quen tìm những lời không dễ nghe để nói Lâm Khê. Nhưng những lời đó thật ra em không quá để ý đến, cũng tuyệt đối không phải là cố ý bôi nhọ hay bịa đặt. Càng không nói với bên ngoài, chỉ là vì dỗ Hứa Đan vui vẻ, em đã quen rồi, vừa nhìn thấy cậu ấy không vui em đều sẽ làm như vậy."
"Thầy, em xin lỗi, ông nội của Hứa Đan là phó viện trưởng học viện hội họa và thư pháp, là lãnh đạo của cha em, nếu em chọc Hứa Đan mất hứng, về nhà cha em có thể sẽ g.i.ế.c em, từ nhỏ đến lớn em đều như vậy."
Nói xong cô ta đã bật khóc nức nở.
Thầy Hầu nhìn cô ta rồi cau mày.
Lúc này ngay cả Vương Nhiên cũng không biết nói cái gì cho phải khi nhìn cô ta.
"Được rồi, thầy đã nói rồi, chuyện này đã trôi qua rồi, ngay cả Lâm Khê cũng không muốn so đo với em nữa, em hãy vượt qua chuyện này đi, chỉ là…"
Ông ấy nói: "Trong khoảng thời gian này, có thật là Lâm Khê đã kết hợp với các bạn khác trong ký túc xá để xa lánh em và Hứa Đan không?"
"Trong thời gian làm phó học học tập, em ấy có hoạt động nào đáng lẽ phải mời hoặc thông báo cho các em nhưng em ấy không thông báo cho các em, hoặc em cảm thấy em ấy đã làm sai lệch, cố ý xa lánh và nhắm vào các em, làm mất công bằng và công chính không?"
Chu Vân Vân nhìn thoáng qua Vương Nhiên, sau đó rũ mắt xuống, mím môi.
Cố ý xa lánh và nhằm vào họ, mất công bằng và công chính?
Mặc dù trong lòng cô ta không thoải mái, cũng từng oán hận Lâm Khê quá mức ghi hận, làm thế nào cũng không chịu buông bỏ chuyện lúc trước, mặc kệ cô ta làm như thế nào, cũng không chịu tiếp nhận cô ta.
Nhưng trong lòng cô ta hối hận nhiều hơn.
Bởi vì cô ta đã nhìn thấy cách Lâm Khê đối xử với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh.
Cô ta đã đi theo Hứa Đan nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng chiếu cố cô ta, lấy cô ta làm đầu, nhưng thái độ của Hứa Đan đối với cô ta vẫn cứ như vậy, cao cao tại thượng, gọi là tới đuổi là đi. Giống như bây giờ, cha mẹ cô ta không phải nói vứt bỏ là vứt bỏ cô ta à, hoàn toàn không để ý nếu như chuyện này ầm ĩ lên sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô ta.
Cô ta im lặng.
Thầy Hầu nhìn về phía Vương Nhiên, nói: "Vậy Vương Nhiên em nói trước đi."
Vương Nhiên ngửa cằm lên, thái độ rất thành khẩn nhưng vẫn có thêm một chút ranh mãnh đáp: "Cho tới bây giờ, Lâm Khê chưa từng đặt chuyện riêng vào công việc, những hoạt động mà lớp phó học tập cần phải thông báo cho mọi người thì cậu ấy cũng chưa từng bỏ sót các cậu ấy, các công việc của lớp học hoặc của trường học, cũng tuyệt đối không có thiên vị."
"Nhưng mà, Lâm Khê cũng không phải là người có tấm lòng Bồ Tát gì, hai người họ từng bôi nhọ cậu ấy ở sau lưng như thế thì đương nhiên cậu ấy cũng không thể nào đối đãi với hai người họ hay coi bọn họ như bạn bè giống như em, Ức Tuyết hay Tôn Minh Minh được."
"Ngày thường cậu ấy đối với mấy người chúng em rất tốt, nhưng cũng không thể nào đối xử tốt với các cậu ấy như vậy được, nếu đây là chuyện mà Hứa Đan gọi là xa lánh cùng nhắm vào thì em chỉ muốn nói, cậu ấy cũng không phải là mẹ cậu ta, mà cậu ấy phải sống vị tha, dành hết điều tốt đẹp cho cậu ta, coi cậu ta như một công chúa mà không vụ lợi gì."
"Em biết tại sao cậu ta lại cảm thấy oan ức, còn không phải là bởi vì chuyện hỗ trợ ở triển lãm tranh đó sao. Hứa Đan cảm thấy công việc Lâm Khê giao cho cậu ta toàn là việc vặt vãnh, không cho cậu ta có cơ hội biểu hiện ở trước mặt thầy Phó, ông Tề và ban chấp hành đấy sao?"
"Nhưng công việc mà mọi người cần giúp đỡ không phải đều là những việc như vậy sao ạ? Ý định ban đầu cũng chỉ là đến giúp đỡ, nhiều nhất là trong quá trình giúp đỡ có thể học được cái gì đó, thêm một ít kinh nghiệm. Nếu biểu hiện thật nổi bật, những người khác tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, những chuyện này không phải là mục đích để đến hỗ trợ ngay từ đầu sao ạ?"
"Nếu cậu ta giữ mục đích này ngay từ đầu thì tại sao không nói thẳng, nếu nói thẳng ra, Lâm Khê chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối cậu ta, vậy thì bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chuyện này mà cũng đáng để người khác kết hợp lại để xa lánh và nhắm vào cậu ta sao?"
Vương Nhiên khoanh tay nói: "Chưa từng nhìn thấy công chúa nào như vậy."
Lúc thầy Hầu nhìn cô ấy cũng có hơi không biết nói gì.
Rõ ràng tất cả những lời nói này đều rất đúng, đặt ở chỗ nào cũng đúng, nhưng đây thực sự là chuyện làm cho mọi người lo lắng.
Ông ấy có thể nhìn thấy ánh sáng từ tinh thần phấn chấn của mấy cô gái này, tâm lý của Hứa Đan và Chu Vân Vân mất cân bằng như vậy, còn có thể trách các em ấy sao?
Ông ấy thở dài ở trong lòng, nhìn về phía Chu Vân Vân nói: "Là như vậy thật sao? Hay là em cảm thấy mấy trò Lâm Khê đã kết hợp lại xa lánh và nhằm vào em?"
Chu Vân Vân cắn môi, cuối cùng vẫn cắn mạnh môi một cái, có chút khổ sở nói: "Cậu ấy chỉ không coi em là bạn, chứ không có gì là không công bằng công chính cả."
Thầy Hầu nghe cô ta nói như vậy thì gật đầu, khó có mà an ủi cô ta một chút.
Ông ấy nói: "Em có thể suy nghĩ như vậy là tốt rồi, chuyện hôm khai giảng, thực sự là em không đúng, rất không đúng, thậm chí thầy còn thấy rất may mắn, khi Lâm Khê và Vương Nhiên đã quay lại và nghe thấy những gì em nói. Nếu không để tính cách cứ như vậy mà phát triển thì sau này sẽ chỉ làm cho em bị vặn vẹo biến dạng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");