Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thông qua chuyện này, em nên hiểu là có một số sai lầm không thể dễ dàng cho qua, cẩn thận trong từng lời nói và hành động, không phải lúc nào cũng làm sai và không ai được ác ý suy đoán, xoi mói người khác. Cũng không có ai sẽ tự nhiên đối xử tốt với em mà không có lý do, sẽ không có giới hạn mà bao dung đón nhận em, em đối xử với người ta như thế nào thì người ta cũng sẽ đối xử với em như vậy. Ngoài ra…"
Ông ấy nói thêm: "Sau này em hãy dành nhiều tâm tư vào việc học tập hơn, mặc kệ là khi nào, năng lực chuyên môn của em nổi bật thì đều sẽ trở thành tiền để em có một cuộc sống an nhàn, đi đến đâu cũng không cần sợ, dựa vào bàng môn tà đạo, cũng không bằng dựa vào bản lĩnh của bản thân để đứng lên."
Trên mặt Chu Vân Vân lại lập tức đỏ lên, nóng đến hoảng hốt.
Cô ta lẩm bẩm: "Thầy, em biết rồi. "
"Được rồi, hai em về đi."
Cuối cùng thầy Hầu nói: "Chuyện này thầy sẽ tìm Lâm Khê nói chuyện, cứ bình tĩnh, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy."
Thầy Hầu sau đó tìm Lâm Khê.
Nói ra những chuyện cha mẹ Hứa Đan đã khiếu nại: "Lâm Khê, thầy không nghĩ là do em làm sai, trong chuyện này thầy cảm thấy Hứa Đan có vấn đề nhiều hơn, thậm chí trợ giảng Phó còn vì em mà trực tiếp phản bác lại cha mẹ Hứa Đan. Chuyện triển lãm tranh ở bên kia, cũng đã từ chối đề nghị muốn sắp xếp Hứa Đan vào tổ công tác triển lãm tranh để giúp đỡ của cha mẹ Hứa Đan. Tuy nhiên…"
Ông ấy dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Thầy vẫn phải nói với em, em là một lớp phó học tập, cách xử lý của em trong vấn đề này có hơi cứng ngắc. Sau tất cả thì các em cũng là bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, em là ủy viên của lớp lại đối xử với họ như vậy, chắc chắn sẽ làm cho họ cảm thấy bị xa lánh và là mục tiêu bị nhắm vào."
"Em biết rồi ạ."
Lâm Khê gật đầu, cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà thầy ạ, cho dù em biết nhưng em cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Lúc em biết rằng có những người khác suy đoán ác ý, tự ý bôi nhọ em ở sau lưng, em còn phải đối xử với cậu ta như là một người bạn, để cho cậu ta đi vào cuộc sống của em, dò xét cuộc sống của em và vào lúc cậu ta cảm thấy những chuyện này hữu ích với cậu ta thì sẽ lôi ra cắn em thêm một lần nữa. Em đối với họ rất thẳng thắng vô tư, công bằng và công chính, em đã làm hết trách nhiệm của mình, vì chuyện này mà cha mẹ Hứa Đan và Hứa Đan khiếu nại em thì để không làm thầy phải khó xử, em muốn từ chức lớp phó học tập."
"Nếu cậu ta nghĩ rằng em ở lại ký túc xá sẽ làm cho cậu ta khó chịu thì trong thời gian này em vừa hay có một ý tưởng muốn đề xuất với ban chấp hành triển lãm tranh, là em sẽ gửi một số thư mời để thu thập một số nghệ sĩ dân gian ở đặc khu và họa sĩ về chủ đề triển lãm lần này. Tuy nhiên, sau đó em có thể sẽ phải xin nghỉ phép để đến Tân An tiếp xúc trực tiếp với các nghệ sĩ, vì vậy xin các giáo viên bên này có thể đồng ý."
Nói xong cô dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: "Như vậy thầy có thể cho nhà họ Hứa một lời giải thích."
Thầy Hầu nhíu mày.
Lâm Khê nói tiếp: "Bằng không vô duyên vô cớ cách chức lớp phó học tập của em, nếu các bạn học khác hỏi, em cũng sẽ không thay người khác che giấu, đến lúc đó truy cứu ngọn nguồn, đối với bạn học Hứa Đan mà nói chỉ sợ chưa chắc đã là một chuyện tốt."
Thầy Hầu muốn nói, thật ra ông ấy cũng không có ý cách chức lớp phó học tập của ô, nhưng hiện tại ông ấy có ý gì còn quan trọng sao?
Cô chỉ là không muốn làm thôi.
Chẳng lẽ ông ấy còn có thể ép cô tiếp tục làm, còn lấy ơn báo oán đối với Hứa Đan, nói những lời mềm mỏng nhẹ nhàng, hoá gió thành mưa hay sao?
Thật là một người kiên quyết, thầy Hầu thầm nghĩ, nhưng mà nếu cha mẹ Hứa Đan đã tự mình giành giật, vậy thì cứ theo ý bọn họ đi.
Ông ấy cũng không quan tâm.
Ông ấy nói: "Vậy em hãy nhớ, không được đi quá lâu và đừng kéo dài bài tập về nhà của em quá lâu, nếu không sẽ mất mặt vì điểm kỳ thi cuối kỳ thấp hơn điểm nhập học của em. À còn nữa, chuyện thầy hứa duyệt nghỉ phép cho em chỉ có tác dụng khi em nộp đơn với ban chấp hành triễn lãm tranh trước và nhận được giấy nhiệm vụ đã được đóng dấu của họ thì thầy mới có thể phê duyệt."
Lâm Khê vui vẻ ra mặt nói: "Không thành vấn đề, em nhất định có thể xin được, đã có lời này của thầy thì làm sao bọn họ có thể không đồng ý! Cảm ơn thầy!"
"Em về được rồi."
Thầy Hầu phất tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ống ấy cảm thấy thật phiền lòng.
Lâm Khê trở về ký túc xá với tâm trạng vui vẻ.
Tuy nhiên, khi vừa đi tới cổng vào ký túc xá, cô lập tức cẩn thận điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, làm ra vẻ trịnh trọng và có phần khó chịu. Sau đó cô mới đẩy cửa bước vào.
Bầu không khí trong ký túc xá cũng đang đông cứng.
Bởi vì mọi người đều biết rằng sáng sớm thầy Hầu đã tìm Vương Nhiên và Chu Vân Vân nói chuyện. Bây giờ lại đang tìm Lâm Khê.
Buổi trưa Hứa Đan còn do dự hỏi Chu Vân Vân, thầy Hầu tìm cô ta nói chuyện gì vậy nhưng khi Chu Vân Vân nhìn thấy cô ta đã trả lời với một khuôn mặt đầy trống rỗng: "Không có gì, thầy ấy chỉ điều tra việc tớ nói xấu Lâm Khê lúc khai giảng thôi." Chuyện đã đến tai chủ nhiệm lớp và lãnh đạo trong học viện, bây giờ cô ta cũng không còn cẩn thận dè dặt, không tiếp tục giấu giấu giếm giếm gì nữa.
Bộ dạng của cô ta khiến Hứa Đan ngẩn ra.
Đúng lúc này, Lâm Khê đẩy cửa đi vào, mọi người đều nhìn về phía cô.
Hứa Đan và Chu Vân Vân nhìn nhau một cách đầy thận trọng.
Lúc này hai người liếc mắt nhìn Lâm Khê rồi cẩn thận nhìn ra chỗ khác, lỗ tai dựng đứng lên, cả người căng thẳng nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng về phía Lâm Khê.
Ánh mắt Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh chứa đầy sự lo lắng.
Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Khê, càng làm bọn họ thêm lo lắng.
Vương Nhiên nhảy xuống từ trên giường bước tới nắm lấy tay cô, nói: "Lâm Khê, cậu làm sao vậy? Thầy Hầu đã nói gì với cậu thế? Tại sao trên mặt cậu lại có biểu cảm như vậy?"
Lâm Khê nhếch mép, tựa hồ muốn cười, sau đó cười nhạt nói: "Không có chuyện gì, có điều tớ đã từ bỏ chức vụ lớp phó học tập rồi."
"Cái gì!"
Triệu Ức Tuyết khẽ kêu lên một tiếng.
Mà lúc này trong lòng Hứa Đan và Chu Vân Vân đều đang kêu "lộp bộp" một tiếng, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Khê.
Vương Nhiên nắm lấy tay Lâm Khê, tức giận nói: "Tại sao vậy? Cậu không có làm gì sai, sao lại phải từ chức vụ ủy viên của trường học?"
Lâm Khê lắc đầu nói: "Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Cuối tuần chồng tớ sẽ tới đây, hay là đêm nay các cậu theo tớ đến nhà của chúng tớ ăn cơm đi, đến lúc đó các cậu muốn hỏi gì thì tớ sẽ giải đáp hết."
Chuyện lớn như vậy xảy ra, mọi người tất nhiên sẽ đồng ý ngay, cũng không nói lời nào quấy rầy vợ chồng bọn họ đoàn tụ.
Sau khi rời khỏi tòa nhà ký túc xá, Vương Nhiên níu Lâm Khê lại muốn tiếp tục hỏi cô nhưng thấy rằng vẻ mặt của cô lúc này trông rất thoải mái.
Mọi người:?
"Tiểu Khê, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trong lúc Vương Nhiên đang ngạc nhiên, Triệu Ức Tuyết lập tức hỏi cô với thái độ nhẹ nhàng.
"Không phải chuyện gì lớn đâu…"
Lâm Khê cười nói, sau đó kể lại chuyện cha mẹ của Hứa Đan khiếu nại cô với nhà trường, tiếp tục nói: "Tớ chỉ thấy rằng thầy Hầu rất khó xử, vì vậy tớ chỉ đơn giản là từ chức lớp phó học tập, mặt khác tớ nghĩ xảy ra chuyện như vậy thì tiếp tục ở ký túc xá cũng rất xấu hổ nên sắp tới tớ sẽ về nhà, nếu có gì xảy ra thì cứ báo cho tớ biết."
"Triển lãm tranh mỹ thuật bên kia, việc thu thập tác phẩm của sinh viên về cơ bản đã hoàn thành, còn lại sẽ có người hỗ trợ, còn có đàn anh đàn chị ở đây giúp đỡ. Có tớ hay không cũng không quan trọng."
"Tớ chỉ nghĩ rằng chủ đề triển lãm nghệ thuật của chúng ta là cải cách đổi mới, nông thôn cùng thành phố thay đổi, không còn gì có thể phù hợp với chủ đề này hơn là sự thay đổi của khu Tân An."
"Cho nên, tớ nghĩ không bằng tớ xin hội đồng triển lãm tranh để đi Tân An một chuyến, thu thập một số tác phẩm của các nghệ sĩ dân gian bên kia và cả một ít tác phẩm của những giảng viên đại học khác, làm phong phú thêm số lượng tranh trong buổi triển lãm."
"Như vậy, cũng vừa vặn tránh được chuyện này, giúp thầy Hầu không phải khó xử, ở ký túc xá cũng lúng túng."
Tất cả mọi người: "..."
Trong giây lát họ không biết phải nói gì cho phải.
Sau đó Triệu Ức Tuyết đưa tay ra nắm c.h.ặ.t t.a.y còn lại của Lâm Khê và nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khê, cậu đã phải chịu thiệt thòi, việc này vốn cũng không phải là cậu làm sai nhưng vẫn phải bị gục ngã bởi quyền lực, chức vụ lớp phó học tập cũng không làm được, còn bị đình chỉ học một khoảng thời gian. Cậu yên tâm, nếu cậu muốn chuyển ký túc xá vào học kì sau, chúng tớ nhất định sẽ đứng về phía cậu."
Vương Nhiên, Tôn Minh Minh: "..."
Sắc mặt hai người họ trông hơi kỳ lạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");