Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khoảng thời gian này, Lâm Khê phụ trách công việc thu thập tác phẩm của sinh viên để chuẩn bị cho cuộc triển lãm tranh, không ít người ở cả trong và ngoài trường biết đến cô.
Rất nhiều người nghe được những tin đồn này đều rất quan tâm đến cô, bọn họ hoặc là tìm thẳng cô, hoặc là hỏi thăm người bên cạnh cô, chính là mấy người Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, ngoài ra còn có Tôn Minh Minh.
Khi bọn tìm hỏi Lâm Khê, cô còn có chút hoang mang, sau đó sững sờ trong chốc lát rồi cười nói: "Bởi vì bị khiếu nại nên tôi đã từ chức lớp phó học tập nhưng việc đi đến Tân An để thu thập các tác phẩm nghệ thuật để chuẩn bị cho cuộc triển lãm là ý định của riêng tôi."
Mọi người không quan tâm đến câu nói phía sau mà lập tức bắt lấy trọng điểm của câu nói đầu tiên!
Thật sự là cha mẹ Hứa Đan đã tìm đến lãnh đạo trường học và lấy quyền lực đè người!
Sau đó còn tìm thêm Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và cả Tôn Minh Minh, dĩ nhiên các cô ấy sẽ không hề che giấu, hoàn toàn không hề che đậy và bộc lộ ra tất cả cảm xúc oán giận trong lòng!
Ngay cả những người trong ban chấp hành cũng nghe được lời đồn này, lập tức quay sang hỏi Phó Vân Lương: "Nếu tôi nhớ không lầm thì Vương Nhiên là em họ của cậu đúng không? Cô ấy không ở chung ký túc xá với Lâm Khê nữa à? Cậu có nghe cô ấy nói gì đến vấn đề này không?"
Phó Vân Lương là một nghệ thuật gia trẻ tuổi tài hoa, trên người anh ấy tràn đầy những góc cạnh sắc nhọn, chắc chắn sẽ không che giấu chuyện này giúp người nhà họ Hứa.
Anh ấy lạnh mặt nói: "Không cần nghe em ấy nói đâu, trong chuyện này tôi hiểu cực kỳ rõ, đúng là người nhà họ Hứa đã đến tìm thầy cô trong viện, ngoài ra họ còn tìm tôi nữa."
"Trước đây Hứa Đan tìm Lâm Khê nói là muốn giúp cô ấy, vì thế Lâm Khê cũng rất tin tưởng em ấy và giao hết cho Hứa Đan toàn bộ các mẫu thiết kế của các sinh viên học viện, bỏ ra không ít công sức để giúp đỡ rèn luyện em ấy. Nhưng mà Hứa Đan chê bai công việc này chỉ là những thứ rườm rà, vụn vặt, em ấy không những đổ hết phần lớn công việc cho bạn học mà còn về nhà phàn nàn với cha mẹ rằng Lâm Khê chèn ép mình nhằm không cho mình lộ diện."
"Vì thế cha mẹ Hứa lập tức tìm đến thầy cô trong học viện và tôi đây, một mặt là để khiếu nại Lâm Khê thân làm lớp phó học tập mà lại liên kết với bạn học chèn ép Chu Vân Vân và Hứa Đan sống chung phòng ký túc xá rồi khiến chủ nhiệm lớp Lâm Khê xử lý Lâm Khê. Một mặt thì nói với tôi rằng Lâm Khê chèn ép Hứa Đan, không cho nó có cơ hội thi triển tài năng rồi yêu cầu tôi lập tức sắp xếp cho Hứa Đan vào làm việc trong triển lãm tranh. Nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối bọn họ rồi."
Những người có chức có quyền trong ban chấp hành: "..."
Một lúc lâu sau, một người trong đó nói: "Chuyện này... con trai và con dâu của ông cụ Hứa này thật là... Thật sự là nuông chiều con cái quá mức rồi."
Nói xong thì lắc đầu, im lặng không nói thêm gì nữa.
Tất cả mọi người đều sinh hoạt trong cùng một vòng tròn với nhau, chuyện cần biết thì bọn họ vẫn biết.
Ban đầu Hứa Đan hoàn toàn không biết về những chuyện này.
Bởi vì lúc nào cũng vậy, người trong cuộc sẽ luôn là người cuối cùng nhận được tin tức…
Cô ta chỉ đi tới đi lui trong khuôn viên trường, hoặc là lúc cô ta đi ăn cơm, lúc nào cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đều dán sát lên người mình.
Lúc đầu, cô ta không để ý mà nghĩ rằng bởi vì cô ta có xuất thân tốt, gia thế không tầm thường, ngoài ra còn xinh đẹp nên ngay khi từ nhỏ, cô ta đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.
Có điều mãi đến khi những loại ánh mắt kia càng lúc càng nhiều, thậm chí trong ánh nhìn còn chứa đựng sự căm thù khinh bỉ, đôi lúc chỉ chỉ trỏ trỏ, đến lúc này cô ta mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Hơn nữa bởi vì chuyện của Lâm Khê nên những người khác trong ký túc xá cũng bắt đầu đối xử với cô ta lạnh lùng hơn nhiều.
Trước kia thái độ của Vương Nhiên đối với cô ta cũng chỉ duy trì bộ dạng hờ hững thờ ơ nhưng ít nhất cũng có thể miễn cưỡng xem như là quan hệ bạn cùng phòng bình thường, còn Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh rõ ràng cư xử khá thiện ý với cô ta.
Nhưng hiện tại, đôi khi bất ngờ nhìn vào mắt họ, cô ta sẽ chỉ thấy toàn là phòng ngừa và thù địch.
Sau đó, các bạn học trong lớp và cả những người khác cũng đều có ánh nhìn không đúng lắm với cô ta.
Cho dù cô ta luôn tỏ ra thanh cao, không thường tỏ vẻ là một người thân thiện nhưng như thế cũng không có nghĩa là cô ta có thể chịu đựng được ánh nhìn thù địch, kỳ lạ của người khác trong một thời gian dài.
Cuối cùng Hứa Đan không thể nào tiếp tục chịu đựng nổi cảm giác bất an này, cô ta đi hỏi Chu Vân Vân xem cô ta có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Cô ta nói: "Tại sao tớ cứ cảm thấy ánh mắt của người khác khi nhìn tớ trông có vẻ là lạ. Vân Vân, đã xảy ra chuyện gì mà tớ không biết hả?"
Thật ra trong lòng cô ta đã loáng thoáng mường tượng ra được nhưng rồi lại cảm thấy không nên là như vậy.
Suýt chút nữa hai tròng mắt của Chu Vân Vân rớt ra ngoài!
Bởi vì chuyện này nên trong lòng cô ta cũng xuất hiện cảm giác bất mãn với Hứa Đan và cha mẹ Hứa Đan.
Cũng may mấy người Vương Nhiên vẫn chừa lại cho cô ta một ít thể diện, chuyện trước đây cô ta nói xấu sau lưng Lâm Khê cũng không bị lan truyền ra ngoài.
Nếu như bị truyền ra ngoài thì sợ rằng những năm tháng sau này ở đại học của cô ta sẽ không được tốt lắm!
Cô ta nói thẳng: "Bởi vì mọi người cho rằng cha mẹ cậu gây áp lực lên lãnh đạo trường học để buộc Lâm Khê phải từ chức lớp phó học tập, buộc cô ấy bị đình chỉ học tập và phải trở về Tân An."
Trước tiên sắc mặt Hứa Đan trắng bệch, sau khi nghe được câu sau thì suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cái gì mà buộc Lâm Khê bị đình chỉ học và phải trở về Tân An chứ?
Rõ ràng là Lâm Khê tự xin đi mà!
Biết bao nhiêu người muốn có cơ hội như vậy còn không được nữa là!
Cô ta tức giận đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Hứa Đan xoay người rời khỏi ký túc xá.
Cô ta đi vòng quanh sân trường như một con ruồi mất đầu, cuối cùng Hứa Đan đi đến văn phòng của chủ nhiệm Hầu.
Chủ nhiệm Hầu là một người hiền lành.
Ngay khi nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Đan, ông ấy lập tức biết lý do tại sao cô ta đến đây.
Mắt Hứa Đan đỏ ửng, cô ta nói: "Thầy à, em không có, ban đầu em có nói với cha mẹ, chẳng qua chỉ là em thấy có hơi tủi thân nhưng mà em không hề yêu cầu cha mẹ và lãnh đạo trường gây áp lực Lâm Khê và cũng không muốn đình chỉ học đối với cậu ấy, em chưa bao giờ làm những chuyện đó."
Thầy Hầu thở dài.
Tất nhiên ông ấy đã nghe được những lời đồn đãi ở trường, mặc dù ông ấy đã giúp đỡ giải thích mấy lần nhưng mà đối với loại tin đồn như thế này thì ông ấy với tư cách là chủ nhiệm lớp làm sao có thể làm sáng tỏ được chứ?
Đặc biệt là người khác hỏi ngược lại ông ấy một câu: "Rốt cuộc thì cha mẹ Hứa Đan có đến tìm lãnh đạo trường nói rằng Hứa Đan bị mọi người xa lánh và chĩa mũi nhọn vào hay không?" Trong giây phút đó, ông ấy đã do dự cân nhắc xem nên trả lời như thế nào, nhưng mà khi ấy người hỏi câu đó cũng đã có thể tự tìm ra được đáp án từ sự do dự trên mặt thầy Hầu.
Ông ấy tương đối đồng cảm với Hứa Đan nhưng thật sự không thể nào đồng tình với những hành vi cha mẹ Hứa Đan đã gây ra, dĩ nhiên sẽ càng không thể nào vì thông cảm cho Hứa Đan mà thiên vị cô ta rồi bóp méo sự thật.
Đây không phải tác phong mà nhà giáo nên có.
Ông ấy nói: "Em không làm nhưng cha mẹ em đã thực sự vì lời nói của em mà tìm đến thầy, tìm đến những thầy cô khác để nói rằng Lâm Khê thân là một ủy viên lớp nhưng lại đem cảm xúc cá nhân riêng vào chuyện học, cố ý gạt bỏ chèn ép các bạn cùng lớp của mình và khiến cho bạn học buồn lòng, hơn nữa còn nói người như Lâm Khê không xứng đáng làm trong ban cán sự lớp. Sau đó bọn họ cũng khiếu nại với giảng viên chịu trách nhiệm điều hành buổi triển lãm và nói rằng Lâm Khê cố ý chèn ép em."
Hứa Đan há miệng, cô ta muốn nói, chẳng lẽ sự thật không phải là vậy à?
Thầy Hầu nhìn thoáng qua sắc mặt của cô ta, dĩ nhiên biết được suy nghĩ trong lòng cô ta nhưng cũng không vạch trần, tiếp tục nói: "Hứa Đan, nếu như chỉ đơn giản là trong lòng em có chút ưu tư và sau đó cho dù có thông qua cha mẹ, giảng viên để giải quyết êm xuôi mọi chuyện thì đó sẽ không phải là chuyện lớn."
"Nhưng mà cha mẹ em đã lớn cỡ đó rồi mà lại cố tình đi tìm giảng viên lãnh đạo trong học viện, dùng những câu từ nghiêm từ để tố cáo rằng em bị bạn học cấu kết với những bạn học khác chèn ép xa lánh em, vậy thì chuyện này sẽ không thể nào là một chuyện nhỏ được nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");