Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân
  3. Chương 193
Trước /250 Sau

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 193

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện ầm ĩ đến nước này, nói trong lòng cô ta hoàn toàn không trách cha mẹ mình là không thể nào, cô ta càng sợ bộ dạng này mà về nhà bị mẹ cô ta thấy, hỏi một hồi cô ta nhịn không được nói ra thì sau đó không biết sẽ lại ầm ĩ ra chuyện gì. Hiện giờ cô ta thật sự sợ Lâm Khê, cô ta sợ càng ầm ĩ đến cuối cùng thì càng không cách nào cho xong chuyện, cuối cùng người bị buộc dừng học sợ sẽ là cô ta.

Cô ta nghĩ như vậy càng thêm không muốn về ký túc xá hoặc về nhà, nhưng trời đã tối, cô ta cũng không cứ ở bên ngoài, sau đó hoang mang một trận, cuối cùng đi đến nhà cô mình.

Lâm Khê ở trên ban công, nhìn cô ta đứng ở trạm xe buýt đợi xe, chờ thêm hai chiếc xe mới lên một chiếc xe buýt, lúc này mới quay người lại.

Tầm nhìn của căn hộ này rất tốt, ban công đối diện cổng trường học, cảnh vật khuôn viên trường và dưới lầu đều có thể nhìn thấy không sót gì.

Tiểu Dã vẫn luôn đứng khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn Lâm Khê, chờ cô quay đầu lại mới nói: “Lòng tốt nát vụn.”

Lâm Khê cảm thấy khí chất của Tiểu Dã rất tuyệt, trước kia vẫn là tên nhóc ngang tàng, lúc này mới một năm mà đã thành như vậy.

Cô cũng không so đo với cậu, cười nói: “Đi thôi, ăn cơm.”

Trở về đối diện ăn cơm, Thím Ngô vẫn đang nói: “Sao không giữ bạn học của cháu ở lại ăn cơm? Đã giờ cơm rồi, đến trà cũng không tiếp đón cháu ấy mà để cho người ta đi rồi.”

Lâm Khê gắp một miếng thịt cho thím Ngô, nói: “Cháu tiếp đãi cậu ấy rồi, ai nói không tiếp đãi chứ? Ơ, măng tây xào thịt này ăn ngon thật, chờ cháu trở về Tân An, có lẽ phải một tháng không được ăn.”

Thím Ngô lập tức cười rạng rỡ, quên đi chuyện Hứa Đan, cười nói: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút, chờ cháu quay lại cũng không phải là không ăn được, còn khiến Triệu Thành mệt mỏi. Cháu đó, đến đâu cũng không cho người khác yên ổn.”

Ngoài miệng nói như vậy, tay lại đổi đĩa thịt tới trước mặt Lâm Khê.

Lâm Khê cười tủm tỉm nhận lấy.

Bởi vì ngày hôm sau Lâm Khê phải đi, tuy Nhạc Minh Tư rất bận nhưng đêm nay vẫn về nhà bên này để ở.

Thím Ngô nghe thấy động tĩnh ở đối diện liền chuẩn bị hai bát chè tàu hũ ky* bưng qua cho Lâm Khê, nói: “Tiểu Khê, dì Nhạc của cháu trễ vậy mới về, cũng không biết là ăn cơm chưa, cháu bưng cái này sang cho bà ấy, chỉ có một chút, ăn rồi cũng không sao, cháu và bà ấy cùng nhau ăn.”

*Tàu hũ ky hay còn gọi là phù trúc hoặc váng đậu là một sản phẩm làm từ đậu nành. Trong quá trình nấu đậu, một lớp đậu mỏng chứa đạm và chất béo sẽ hình thành trên bề mặt nồi sữa đậu. Người ta sẽ vớt lớp màng mỏng này và phơi khô để thành tàu hũ ky.

Ban đầu thím Ngô biết Lâm Khê không phải con gái ruột nhà họ Lâm thì rất lo lắng, có điều hai tháng này ở chung với Nhạc Minh Tư đã khiến bà ấy rất thích Nhạc Minh Tư, cảm thấy trước kia Lâm Khê có người mẹ như Trương Tú Mai thì rất là tội, cho nên hiện tại luôn có ý vô tình mà bảo Lâm Khê tiếp xúc với Nhạc Minh Tư nhiều hơn.

Lâm Khê cười đồng ý, bưng chè qua gõ cửa.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu đều vẫn là chuyện triển lãm tranh, Lâm Khê nói cách nghĩ quay về Tân An việc khai triển như thế nào, có điều nói một lát, Lâm Khê đột nhiên nói: “Dì Nhạc, cha ruột cháu đâu, ông ấy ở bên đó còn người nhà gì không?”

Từ khi thân thế của Lâm Khê lộ ra, xem như là nhận nhau với người nhà họ Nhạc nhưng hai bên vẫn cứ như bạn bè dòng họ mà chung sống, Nhạc Minh Tư vốn là một người độc lập phóng khoáng, có lẽ cũng là sợ đem đến gánh nặng cho Lâm Khê, Lâm Khê chưa từng hỏi chuyện cha ruột của cô, bà ấy trước nay cũng không nhắc tới.

Mà Lâm Khê, kiếp trước đã biết chồng của bà cô lúc trẻ đã hy sinh trên chiến trường, cả đời lại không tái hôn, Nhạc Minh Tư không đề cập tới, cô cũng không muốn chạm vào việc này lắm. Một là sợ chạm vào vết thương của bà ấy, hai cũng là trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có cảm giác mình vẫn còn một người cha ruột, cho nên vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.

Nhưng cô cũng biết, nếu cô vẫn không hỏi, trong mắt Nhạc Minh Tư và người nhà họ Nhạc, có lẽ cô vẫn luôn cũng không thể chấp nhận và công nhận thân thế của mình, là một loại bài xích vô thức đối với cha mẹ ruột.

Cho nên, cô cân nhắc một chút, trước khi về Tân An thì vẫn hỏi ra.

Mặc kệ thế nào, đó cũng là người cha ruột của mình.

Nhạc Minh Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, Lâm Khê liền cười.

Nhạc Minh Tư lên tiếng, đứng dậy nói “con chờ một chút”, sau đó bà ấy đẩy ghế ra, xoay người đi ra phía sau kệ sách, lật lật, lấy từ bên trong ra một quyển album hơi cũ đi đến, đưa cho Lâm Khê: “Con xem cái này đi.”

Lâm Khê đưa tay nhận lấy, mở ra.

Bên trong đều ảnh chụp một người đàn ông, hoặc là ảnh của một mình ông ấy, hoặc là hai người họ chụp chung, hoặc là ảnh ông ấy cùng huấn luyện với nhóm bạn.

Đó là cuối thập niên 60, thế mà bà ấy lại giữ nhiều ảnh chụp của ông ấy như vậy.

Nhạc Minh Tư hiển nhiên nhìn ra sự kinh ngạc và bất ngờ của Lâm Khê.

Bà ấy cười nói: “Có phải thấy rất lạ là dì lại có nhiều ảnh như vậy? Khi đó dì là giáo viên, vốn là giáo viên của trường quân sự Xuân Thành, nhưng lúc tuổi trẻ nhiều suy nghĩ nên cố ý đến biên giới dạy, ngoại trừ lên lớp cho bọn nhỏ thì còn viết chuyên mục cho tòa soạn, cho nên ngoại trừ viết viết viết thì là cả ngày cầm camera chụp chụp chụp.”

Nói xong thì cười, nhìn thoáng qua Lâm Khê: “Tuy rằng chúng ta không cùng nghề nhưng sở thích lại có rất nhiều điểm giống.”

Không chỉ là sở thích giống nhau, đến tính cách cũng có chút tương tự.

Điều này luôn khiến Nhạc Minh Tư có chút cảm thán.

Lâm Khê thì không biết tiếp lời như thế nào.

Cô chỉ muốn cười một tiếng, nhưng nghĩ đến nguyên chủ thì lại cười không nổi.

Tính cách hiện tại của cô hoàn toàn là do đời sau giáo dục bồi dưỡng, mà nguyên chủ, dưới hoàn cảnh nhà họ Lâm cũng không thể khỏe mạnh mà trưởng thành.

Cô nói: “Ông ấy tên là gì, có thể nói chuyện của ông ấy với con không?”

“Ừ, ông ấy họ Chiến, Chiến Tuyên, sinh ra trong một gia đình rất bình thường.”

Chỉ là một câu chuyện xưa rất bình thường.

Chiến Tuyên là người Liêu Châu, sinh ra trong một gia đình rất bình thường ở Liêu Châu, bên trên có một anh trai, hai chị gái, là con nhỏ nhất trong nhà. Cho dù gia đình nghèo khó thì cũng được gửi gắm hy vọng rất lớn, hy vọng việc học thành công, thoát khỏi nhà nông, cho nên khi còn nhỏ dù cuộc sống khó khăn cũng kiên trì cho ông ấy đi học, đến khi tốt nghiệp cấp ba thì nhập ngũ.

Sau đó ở biên giới, hai người quen nhau rồi yêu nhau, rồi sau đó lại kết hôn, bà ấy có thai, trong thời gian chín tháng mang thai thì ông ấy hy sinh. Bởi vì bà ấy nghe được tin tức ông ấy hi sinh nên bị kích động, sinh non, được đưa đến trạm y tế, chuyện sau đó thì Lâm Khê đã biết.

Lâm Khê đưa tay nắm lấy tay bà ấy, thấp giọng nói: “Khi đó nhất định là rất khổ sở nhỉ?”

Chồng đã chết, vốn dĩ có một đứa con thì vẫn còn một sự an ủi, kết quả con cũng “chết”, nói không chừng còn tự trách là bản thân mình không thể chịu đau nên mới sinh non.

Nhạc Minh Tư cúi đầu nhìn cô, cười rồi “ừm” một tiếng, nói: “Không sao, đều đã qua. Thật ra chỉ cần có thể chịu đựng, trắc trở và đau đớn vì đều sẽ qua.”

Nói rồi bà ấy nhìn thoáng qua album kia: “Con nhìn album này xem, dì giữ nhiều năm như vậy, mấy năm nay cũng không tái giá, có phải là cảm thấy dì thâm tình không không thay đổi với cha con? Đúng vậy, thật ra cũng không phải tất cả, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy.”

“Vậy ông ấy, cha con, gia đình ông ấy thì sao? Mấy năm nay dì còn liên lạc với nhà họ không?” Lâm Khê hỏi.

“Có.”

Nhạc Minh Tư đưa tay sờ album, cười nói: “Nhưng quan hệ không tính quá thân thiết, ngoại trừ đúng thời hạn gửi một vài thứ cho cha mẹ, mấy năm trước cách một hai năm cũng sẽ trở về một chuyến, sau đó dần ít đi, lần trước trở về cũng đã là chuyện của năm năm trước. Có điều…”

Nói tới đây bà ấy dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Sau khi cha con qua đời, bởi vì không có hậu duệ nên theo tập tục địa phương sẽ nhận con thừa tự của anh em hoặc là trẻ con trong tộc để kế tục hương khói, đương nhiên dì không ủng hộ quan điểm này, cũng sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng mà…”

Nhưng mà bà ấy phản đối cũng không có tác dụng gì.

Chiến Tuyên vừa mất, con của bà ấy cũng không “giữ được”, chưa đến mấy tháng, hai ông bà nhà họ Chiến đã đề xuất việc nhận con thừa tự cho bà ấy và Chiến Tuyên.

Đứa bé kia mới một tuổi.

Nói là bà ấy nuôi, cũng dễ để có cái nhớ nhung.

Bà ấy đương nhiên phản đối, không chỉ có bà ấy phản đối, người nhà họ Nhạc không ai là không kịch liệt phản đối.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /250 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Loạn Thế Quần Hùng Chiến Tam Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net