Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có điều, con người cũng phải trả giá vì hành vi của bản thân mình.
Nghe Tôn Văn Thục nói tính cách của Bảo Vịnh Mai trước kia rất hiếu thảo, sau khi trải qua việc này, tin rằng bà ấy vĩnh viễn sẽ không đối xử với hai ông bà nhà họ Triệu như lúc trước.
Trong đầu cô nảy ra rất nhiều cách phá hoại, cuối cùng nghĩ đến Tôn Văn Thục nói trước đó không lâu công trường của Triệu Tiến xảy ra sự cố thì đầu chợt lóe, đúng thật là để cô nghĩ ra một chiêu. Cô đến nhà Tôn Văn Thục nói với bà ấy bảo nếu bà ấy có rảnh thì có thể mời Bảo Vịnh Mai đến nhà chơi, mọi người cùng nhau trò chuyện, tâm trạng cũng có thể tốt một chút, nói không chừng sẽ có cách nào đó tốt.
Tôn Văn Thục là người lanh lẹ, lập tức nghe ra Lâm Khê đã có cách.
Bởi vì chiến tích trong quá khứ của Lâm Khê, đặc biệt là đòi quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã lại còn gài nhà họ Trần hai triệu rưỡi, hiện tại người bên cạnh cô vừa thương tiếc yêu thích, cũng có một loại tin tưởng mù quáng, tin tưởng đầu óc nghịch ngợm thông minh của cô.
Ngày hôm sau, Tôn Văn Thục đưa Bảo Vịnh Mai tới nhà thăm hỏi.
Bảo Vịnh Mai còn dẫn theo hai đứa con, Trân Trân 6 tuổi và Hương Hương 4 tuổi đến chào hỏi. Lâm Khê cho hai đứa, mỗi đứa một cái vòng tay nhỏ, Tôn Văn Thục bảo Huệ Huệ và Đồng Đồng dẫn Trân Trân và Hương Hương ra ngoài chơi, ba người còn lại thì ở trong phòng nói chuyện.
Bảo Vịnh Mai để tóc ngắn, mắt phượng môi đỏ, tuy rằng không tính là rất xinh đẹp nhưng nhìn rất sạch sẽ hoạt bát.
Chờ bọn nhỏ đều đi ra ngoài, Lâm Khê nhìn Bảo Vịnh Mai, cười nói: “Nghe nói chồng chị Bảo xây nhà lầu cho người ta, gần đây em còn đang cân nhắc làm sao đổi mới tòa nhà cho thuê của chúng em, có điều em cũng không biết là toà nhà của chúng em, nếu muốn xây thêm đường ống toilet ở mỗi tầng, việc này phải tìm chồng chị Bảo, hay là chú Lý.”
Hiện tại mỗi năm đài truyền hình đều chiếu Hồng Lâu Mộng mấy lần, Lâm Khê nghiêm túc mà mỗi tiếng một từ “chị Bảo” khiến hai người đối diện không thoải mái, nhưng cũng không cách nào mà nói.
Tôn Văn Thục cười nói: “Vai vế này thật đúng là, cháu gọi dì là dì Tôn, lại gọi bà ấy bà chị Bảo, rõ rành rành là khiến dì và bà ấy kém nhau một vai vế rồi.”
Lâm Khê cười.
Bảo Vịnh Mai thì lại nghiêm túc nói: “Chỉ là sửa sang toilet thôi, lắp bồn rửa tay gì đó thì tìm chồng chị Văn Thục là được, nhưng vốn mấy lầu khác nhà em cũng chưa có đường ống toilet, muốn đổi hết thì vẫn phải tìm đến ông chồng nhà chị.”
Lâm Khê gật đầu, sau đó lại đột nhiên nói: “Nhưng Diệp Mỹ Dung kia còn ở nhà họ Triệu không?”
Bảo Vịnh Mai sửng sốt.
Bà ấy là người hoạt nhát nhanh nhạy, nói chuyện thì nói, đối với cách nói chuyện lúc này lúc kia của Lâm Khê thì thật sự có hơi không quen.
Bà ấy biết Diệp Mỹ Dung và nhà họ Lâm có thù cũ sâu nặng, cũng có nghe Tôn Văn Thục nói, Diệp Mỹ Dung chịu thiệt thòi không ít vì cô gái ở đối diện, tuy rằng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Khê thì có hơi không thể tin được, nhưng tới cũng đã tới, bà ấy cũng không kiêng dè nói chuyện về Diệp Mỹ Dung.
Nhưng nghĩ đến chuyện này thì bực mình, bà ấy gật gật đầu, sắc mặt cũng đen đi, nói: “Đúng vậy, ở thôn họ Triệu.”
“Chẳng trách nghe dì Tôn nói trước đó không lâu công trường chồng chị xảy ra sự cố, chỉ cần có người phụ nữ đó, em e là không dám mời chồng chị thi công ở lầu chúng em thuê. Không chỉ có em, sau này sợ là bên ngoài không ai còn dám mời chồng chị làm dự án.”
Lâm Khê nghiêm túc nói.
Bảo Vịnh Mai nhướng mày, nói: “Vì sao?”
Lâm Khê bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chị Bảo, chẳng lẽ chị không biết vì sao nhà họ Trần nhất định phải để Trần Đông Bình ly hôn Diệp Mỹ Dung sao? Chẳng lẽ chị thật sự cho rằng vì Trần Gia Phúc, không, Triệu Gia Phúc không phải cháu trai nhà họ Trần sao?”
“Đừng ngốc chứ, Triệu Gia Phúc kia không giống Trần Đông Bình chút nào, nhưng lại nghe nói rất giống chồng chị, năm đó chuyện Diệp Mỹ Dung bắt cá hai tay không phải Trần Đông Bình không biết. Ban đầu lúc Triệu Gia Phúc còn ở trong bụng Diệp Mỹ Dung thì ông ta không biết, sau đó hai người kết hôn, Triệu Gia Phúc càng ngày càng giống chồng chị, ông ta thật sự không biết? Mấy năm qua ông ta đều có thể nhịn, hiện tại lại đột nhiên không thể nhịn sao?”
Bảo Vịnh Mai:…
Bà ấy nửa tin nửa ngờ mà nhìn Lâm Khê, nhưng vẻ mặt Lâm Khê nghiêm túc, bà ấy đúng là không biết điều cô nói có phải thật hay không.
Bà ấy lập tức nói: “Vậy là vì sao?”
Lâm Khê nói: “Bởi vì mấy năm nay, nhà họ Trần luôn phát triển không ngừng, đặc biệt là trước khi Diệp Mỹ Dung vào cửa, nhà họ Trần từ hai bàn tay trắng lập tức thành nhà giàu nổi tiếng ở địa phương. Sau đó khi Diệp Mỹ Dung gả đến, nhìn như cũng không có gì khác lắm, nhưng một năm nay, nhà họ Trần lại xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Đầu tiên là nhà máy nhà họ Trần khó giữ được, sau đó liên tiếp mà đụng đến kiện tụng, ông cụ Trần cũng nhiều lần nhập viện. Hiện tại có lẽ ngoài mặt nhà họ Trần thì chị nhìn thấy vẫn tốt, nhưng chị chỉ cần cẩn thận đi hỏi thăm là sẽ biết nhà họ Trần đã là miệng cọp gan thỏ, nội bộ đã sớm trống rỗng. Nhà máy Trần thị của bọn họ đã sớm đổi họ, nhà họ Trần còn thiếu nhà máy không ít tiền, bù không xong thì Trần Đông Bình sẽ phải ngồi tù.”
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, người nhà họ Trần không thể nào không lo lắng, nghe nói bọn họ đã thầm mời đại sư xem giúp bọn họ, nói hoá ra sở dĩ nhà họ Trần xảy ra nhiều tai họa như vậy đều là bởi vì đón Diệp Mỹ Dung vào cử. Trên người Diệp Mỹ Dung mang tai ương đẫm máu, số bị cầm tù lại còn hao tài, ai dính vào thì người đó không yên. Năm đó vì Trần Đông Bình dính dáng với bà ta cho nên vợ mất con thơ, sau đó bà ta gả vào nhà họ Trần, nhà họ Trần nhìn như yên bình, thật ra nội bộ cũng sóng gió mãnh liệt, bất giác khiến nhà máy Trần thị đang phát triển không ngừng bị mục rỗng, hơn nữa sau đó lệ khí* càng ngày càng thịnh, sát khí trên người càng nặng, tai hoạ xảy ra liên quan đến bà ta ngày càng lớn.”
*Khuynh hướng xấu
Lâm Khê nói xong nhìn Bảo Vịnh Mai và Tôn Văn Thục đang trợn mắt há mồm, Bảo Vịnh Mai ngoại trừ trợn mắt há mồm thì sau đó thật sự có chút kinh sợ.
“Việc này cũng không phải là em nói, là đại sư, là người nhà họ Trần tìm đến nói.”
Lâm Khê xua xua tay, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“À, bà ta còn muốn hại em, đáng tiếc em mạng lớn, bà ta không hại được.”
Cô nhìn Bảo Vịnh Mai, kiến nghị với bà ấy: “Chuyện lớn như vậy, có lẽ chị phải thương lượng với chồng chị, đi hỏi nhà họ Trần ‘đàng hoàng’ và ‘chi tiết’. Loại chuyện này á, luôn là thà tin là có, không thể tin là không, chẳng lẽ một đứa con trai có thể quan trọng hơn tính mạng của người thân mình sao?”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu đã thầm mang trào phúng.
Không, không phải thầm mang, mà là trực tiếp trào phúng rõ ràng.
Lúc này Bảo Vịnh Mai cuối cùng cũng thình lình sảng tỏ, đột nhiên hiểu ra.
Bà ấy lập tức nhảy dựng, sau đó cảm động đến rơi nước mắt với Lâm Khê, nói: “Cô Lâm, em nói rất đúng, chuyện lớn như vậy, chị chỉ nghe người khác đồn đãi một ít cũng đã nghe đến hãi hùng khiếp vía. Thật ra lúc trước chị đã đi thăm người công nhân gặp chuyện kia, từng nghe người nhà anh ta nhắc đến, lúc ấy đã cảm thấy có chút sợ hãi. Chuyện lớn như vậy, chị nhất định phải đến nhà họ Trần hỏi cho kĩ, mặc kệ thế nào, chị cũng không tin cha mẹ chồng chị vì cháu trai mà có thể mặc kệ sống c.h.ế.t của con trai họ.”
Nói xong câu cuối cùng hầu như là nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ trước đây bà ấy hiếu thảo với bọn họ cỡ nào, chuyện này thật là hoàn toàn khiến bà ấy lạnh lòng.
Lâm Khê gật đầu, gặp được người thông minh nói chuyện thật là bớt lo.
Sau khi Lâm Khê “nói chuyện phiếm” với Bảo Vịnh Mai một lần như vậy thì sau đó cũng mặc kệ chuyện này, Bảo Vịnh Mai lanh lợi như vậy, làm việc khẳng định sẽ không khiến người khác thất vọng.
Quả nhiên không bao lâu, Lâm Khê nghe Tôn Văn Thục nói, bên ngoài đã bắt đầu đồn Diệp Mỹ Dung là sát tinh mang tai ương đẫm máu, không chỉ chuyện Triệu Tiến tìm dự án bắt đầu gặp khó khăn, dù là công nhân dưới trướng ông ta đều đã bắt đầu bãi công. Người nhà của người công nhân kia bị thương kia thậm chí còn chạy đến trước mặt Triệu Tiến khóc lóc, nói là người phụ nữ họ Diệp hại con trai/chồng nhà bọn họ. Vì những việc này, Triệu Tiến hầu như lo đến bạc đầu, sau khi ông ta nghe ngóng một vài lời đồn thì thật sự dẫn theo vợ là Bảo Vịnh Mai đi tìm nhà họ Trần.
Bởi vì mặc kệ là thật hay giả, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, không cần bị Diệp Mỹ Dung khắc, công ty ông ta cũng sắp không làm ăn tiếp được nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");