Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vốn mấy năm nay sau khi Trương Tú Mai tái giá không còn lui tới nhà họ Lâm nữa, sau khi thôn họ Lâm được hoạch định thành đặc khu, nhà mẹ đẻ của Trương Tú Mai, cũng chính là ông bà ngoại Lâm Khê ngược lại có đến nhà họ Lâm thăm Lâm Khê, lại tiếp tục có ý qua lại với nhau, lại bị bà nội Lâm mắng chạy ra ngoài.
Thế nhưng sau khi hai ông bà cụ nhà họ Lâm qua đời, Lâm Kê từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh bị đả kích mắc bệnh, sau khi Trương Tú Mai nhận được tin tức của nhà mẹ đẻ, lập tức từ thôn họ Chu xa xôi dọn tới nhà họ Lâm chăm sóc Lâm Khê.
Đầu tiên là bản thân bà ta qua đây, chờ tháng sáu con gái con trai được nghỉ hè, chồng lại dẫn con trai con gái và con trai con gái riêng của vợ trước cùng đến đây, ở tòa nhà cho thuê của nhà họ Lâm.
Sức khỏe của Lâm Khê không tốt, Trương Tú Mai áy náy với cô, cũng muốn ở lại chăm sóc cô.
Nhưng lời này của con trai, cũng không được nói như vậy.
Cả gia đình bà ta ở lại đây, thôn họ Lâm bên này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, nếu lời này của con trai truyền ra ngoài thì không hay.
Trên mặt Trương Tú Mai khó coi, trầm giọng nói với con trai: "Gia Bảo, sau này không được nói những lời này nữa, càng không thể nói với bên ngoài, chúng ta cho dù ở lại, cũng là vì chăm sóc chị cả con, con nhớ chưa, nơi này chính là thôn họ Lâm, nhà của chị cả con cũng là nhà của nhà họ Lâm."
"Bây giờ nhà họ Lâm không phải chỉ có một mình chị cả sao? Trần Dã cũng không không phải người nhà họ Lâm mà?"
Cái gì mà nhà của nhà họ Lâm, bây giờ không phải đều là của con ma ốm Lâm Khê sao?
"Con có hiểu hay không?"
Trương Tú Mai sốt ruột, vỗ con trai một cái, nhưng há miệng rồi lai không nói ra được: "Mẹ Trần Dã họ Lâm, mẹ con họ Lâm sao?"
"Mẹ, con nói sự thật thôi, mẹ đánh con làm gì!"
Chu Gia Bảo là đứa con trai nhỏ nhất, ở nhà luôn được nuông chiều, cho tới bây giờ mẹ cậu ta cũng chưa từng động một ngón tay với cậu ta, lúc này Trương Tú Mai đánh cậu ta, cậu ta vừa lui qua bên cạnh vừa ồn ào lên.
Trong tiếng la hét ầm ĩ, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, có người đẩy cửa tiến vào, là chồng sau của Trương Tú Mai phía Chu Lai Căn, đằng sau còn có đứa con riêng Chu Gia Lương đi theo.
Chu Lai Căn nghe thấy động tĩnh bên trong, cười nói: "Làm cái gì vậy?"
"Cha."
Chu Mỹ Châu nhìn thấy cha và anh cả cô ta, đảo mắt một cái, giành nói trước Trương Tú Mai, "Chúng con đang nói chuyện với mẹ, sức khỏe của chị cả không tốt, mẹ chắc chắn phải ở lại chỗ này chăm sóc chị cả, nhưng trong nhà không có mẹ không được, ngay cả một miếng cơm nóng chúng ta cũng chưa được ăn, mỗi ngày con học xong còn phãi trở về giặt quần áo nấu cơm, nếu chúng con có thể ở chỗ này cùng mẹ thì tốt rồi, không phải anh cả cũng làm việc ở đây? Chúng ta ở đây lại có nhà ở, chúng ta ở tại chỗ này, cũng sẽ không tệ hơn ở quê là bao."
Trương Tú Mai há miệng, nhìn con gái, thở dài.
Chu Lai Căn nghe nói như thế vẻ vui mừng trên mặt cũng càng sâu.
"Mỹ Châu nói đúng đó."
Ông ta hiện lên vẻ mặt mang theo nụ cười nói với Trương Tú Mai: "Tú Mai, em không cần lo lắng, hôm nay anh tìm được một công việc nhóm lửa ở nhà máy, tiền lương cũng không tệ lắm, về sau gia đình chúng ta cứ ở chỗ này, có anh và Gia Lượng."
Đầu tiên Trương Tú Mai sửng sốt, lập tức mừng rỡ, cái mũi chua xót một hồi, ánh mắt lập tức ẩm ướt.
Như vậy thật là tốt quá.
Cả nhà có thể ở chung với nhau như vậy, con trai con gái không cần ở lại ngọn núi đó chịu khổ nữa, cũng có thể chăm sóc con gái lớn, quả thực là chuyện trước kai bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhà họ Lâm có hai căn nhà.
Một căn hai tầng, nhà riêng, có một cái sân nhỏ, Lâm Khê ở chung với em họ Trần Dã.
Một nhà ba tầng, cho thuê, cho công nhân ở đặc khu mới xây thuê, bây giờ gia đình Trương Tú Mai ở lầu ba.
Ngay sau khi cả gia đình Trương Tú Mai ở nhà thuê nói sau này người một nhà có thể ở lại thành phố Tân An, khi đang mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau này, chị cả "Lâm Khê" trong miệng bọn họ ở trên giường ở tầng hai trong nhà riêng của nhà họ Lâm tỉnh dậy.
Cô đến đây trọn một ngày, tốn thời gian một ngày một đêm, nhưng xem như đã hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
Đúng vậy, một ngày trước cô mới đến nơi này.
Nói chính xác là, "Nhạc Khê" biến thành “Lâm Khê” từ ba mươi năm sau trở thành Lâm Khê của nơi này.
Thế nhưng cô cẩn thận soi gương, thân thể này thật sự rất giống cô, con mắt cái miệng cái mũi, không có chỗ nào không giống nhau như đúc, nếu không phải tố chất thân thể này quá kém, đi lên vài bước đã thở hồng hộc, cô thật sự cảm thấy đây là bản thân cô, là mình sau khi mắc phải bệnh nặng gì đó.
Cô có một ít ký ức sơ của nguyên thân.
Khi còn bé cha c.h.ế.t ở trên chiến trường, mẹ tái giá, từ nhỏ sống chung với ông nội bà nội.
Hồi trước trong nhà rất nghèo, cũng may cải cách mở cửa, nơi này đều bị hoạch định thành khu khai thác, trong nhà lấy được rất nhiều tiền bồi thường, xây hai nhà lầu, gần đó còn nhiều nhà xưởng công trường, dân cư bên ngoài nhiều, nhà cửa cũng không lo âu để cho thuê, cuộc sống mới càng ngày càng tốt lên.
Sau đó người cô duy nhất lại qua đời, ông nội bà nội lại nhận em họ về.
Cô còn có một người yêu thanh mai trúc mã, tên Hạ Hướng Viễn.
Thôn họ Lâm có hai họ lớn, Hạ Hướng Viễn là người thế gia vọng tộc nhà họ Hạ.
Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm cực kỳ tốt.
Vốn năm tháng bình yên tốt đẹp, tuy rằng không có cha mẹ, cuộc sống của "Lâm Khê" vẫn vô cùng hạnh phúc.
Nhưng một năm này, biến cố cũng đến liên tiếp.
Đầu tiên là ông Lâm c.h.ế.t vì bệnh.
Tiếp theo bà Lâm cũng bị bệnh.
Sau đó nhà họ Hạ bị người ta tính kế, cha Hạ Hướng Viễn bị nghiện cờ bạc, cược hết nhà cửa không còn, cả ngày lý bị chủ nợ chặn, tới nhà đạp ghế đạp bàn đòi tiền.
Tuy bà Lâm nhìn Hạ Hướng Viễn lớn lên, cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái nhảy vào hố lửa, ép cháu gái chia tay với Hạ Hướng Viễn, trước khi lâm chung lại ép cô nhận giấy với một người thuê nhà, đúng vậy, nhận giấy, là giấy đăng ký kết hôn.
Lâm Khê lắc đầu, đứng lên, uống nước, lại tìm một cái vát hoa đơn giản từ trong tủ quần áo thay vào, chuẩn bị đến viện.
Đã tới rồi thì sống thật tốt.
Cô là người có suy nghĩ lạc quan, nếu bây giờ đã như thế này, dù sao cũng phải sống cho thật tốt.
Nói không chừng khi nào đó cô lại đột nhiên trở về, mỗi một ngày cô ở đây đều như nghỉ phép, hoặc là một người chân thật đặc biệt, mô phỏng một trò chơi, trải nghiêm đặc biệt như vậy, người khác muốn dùng bao nhiêu tiền cũng không thể trải nghiệm, rất khó có được, đương nhiên phải sống thật tốt, nếu không chờ mình trở về, cũng sẽ không hối hận.
Cho nên cô cũng không hề lo lắng hoàn cảnh hiện tại của mình chút nào, ngược lại có một sự hưng phấn khác lạ.
Nhưng thân thể hiện tại không tốt lắm, phải chăm chỉ rèn luyện.
Thân thể không tốt rất ảnh hưởng chất lượng sinh hoạt.
Lâm Khê đi xuống lầu, mở cửa lớn ra chuẩn bị chạy ở trong sân hai vòng, lại nhìn thấy một bà thím trung niên búi tóc trên cầu thang bưng chén dĩa đang chuẩn bị đi lên.
Là Trương Tú Mai, mẹ đẻ của "Lâm Khê".
Phải, một NPC muốn bị đánh đến rồi.
Thật ra nhìn trong trí nhớ vụn vặt, khi còn sống bà nội Lâm thật sự rất lo lắng cho cháu gái, lo lắng mọi mặt vì "Lâm Khê", đương nhiên cũng không bỏ sót "mẹ đẻ" của cháu gái - Trương Tú Mai.
Năm đó bà nội Lâm cầm tờ công văn trong đội mà Trương Tú Mai trước khi tái giá đã ký ra, dặn dò "Lâm Khê", chờ sau khi bà qua đời, nếu Trương Tú Mai hoặc là nhà ông bà ngoại bên nhà họ Trương muốn tới tìm cô, đừng nhận bọn họ, mặc kệ bọn họ là thật tâm hay là giả ý, cũng không được nhận bọn họ.
Nếu không vừa dính líu một cái, còn muốn thoát ra e là không có khả năng.
Bà nhờ vả "Lâm Khê" cho người thuê đó, nhìn thấy cháu gái lấy giấy kết hôn, cuối cùng nhắm mắt lại.
Người thuê đó tên Lương Triệu Thành, có quan hệ sâu với nhà họ Lâm, cha là lãnh đạo kiêm chiến hữu của cha "Lâm Khê", hồi nhỏ anh còn từng sống một khoảng thời gian ở nhà họ Lâm.
Hai năm trước sau khi xuất ngũ mở một công ty bảo an ở thành phố Tân An, nói là bảo an, nhưng trong trí nhớ của "Lâm Khê", cụ thể làm cái gì cũng không rõ ràng.
Dù sao chuyện về người đàn ông này trong "trí nhớ" của Lâm Khê rất ít.
Tuy rằng anh đã ở nhà họ Lâm nhiều năm, nhưng trong "trí nhớ" chỉ biết anh bề bộn nhiều việc, con người lại rất lạnh nhạt, xuất hiện cực kỳ ít với "Lâm Khê", cũng chỉ thỉnh thoảng đối mặt một lần.
Chỉ nhớ rõ nguyên thân hình như có chút sợ anh.
Đồng ý kết hôn với anh hoàn toàn là bởi vì bà nội Lâm sắp chết, vì khiến bà nội Lâm yên tâm mới đồng ý dùng sự hiếu thảo của "cô" và tình cảm đối với bà Lâm, lúc đó có lẽ bà nội Lâm bảo cô làm gì cô cũng sẽ đồng ý.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");