Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên này Triệu Ức Tuyết yên tâm thì phía bên Hứa Đan lại bị kích thích rất lớn.
Khi chủ nhiệm đối ngoại nói với cô ta, phiên dịch ngày mai của ông Quách sẽ được thay bởi Triệu Ức Tuyết, còn cô ta sẽ đi chiêu đãi các vị khách nước ngoài khác, sắc mặt của cô ta lập tức trắng bệch.
Cô ta không thể không mở miệng và hỏi: "Vì sao? Tiếng Anh của Triệu Ức Tuyết kém như vậy, cậu ta có thể phiên dịch cái gì? Và cậu ta cũng không biết tiếng Quảng Đông như tôi, tại sao đột nhiên lại để cậu ta thay thế tôi?"
Nói đến đây, cô ta nghĩ đến cái gì đó, nhịn không được bật cười hỏi: "Là vì Lâm Khê sao? Bởi vì Lâm Khê giới thiệu? Nhưng cho dù cậu ta biết ông Quách thì chuyện để Triệu Ức Tuyết đi phiên dịch cũng là vô cùng vớ vẩn, đến lúc đó cơ bản sẽ không có cách nào cùng với anh Thái trao đổi."
Chủ nhiệm đối ngoại cũng không thể trả lời câu hỏi này của cô ta.
Ông ta thậm chí cũng không biết có phải là Lâm Khê đã giới thiệu Triệu Ức Tuyết cho Quách Tự Văn hay không, nhưng Hứa Đan nói như vậy, ông ta cũng thuận theo lời của cô ta nói: "Vậy cũng không có biện pháp nào, nếu là yêu cầu của khách nước ngoài bên kia thì cũng không phải là việc lớn gì, chúng ta chỉ có thể dựa theo yêu cầu của bọn họ mà làm thôi."
Không phải là việc lớn gì, Hứa Đan chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng muốn bùng cháy ra ngoài.
Lần nào cũng vậy.
Vốn là người trong nhà cô ta đã chào hỏi ông Tề, chỉ chờ cô ta thi đậu vào Học viện Mỹ thuật thì sẽ bảo cô ta đến tổ công tác triển lãm làm trợ lý, sau đó Lâm Khê xuất hiện, tổ công tác cũng không phải chỉ cần một trợ lý, nhưng cô vẫn ngăn cản cô ta, không cho phép cô ta tham gia. Cho dù là cô đã đi Tân An, cũng nghiêm ngặt cố thủ, giao công việc chủ yếu cho Vương Nhiên không bằng cô ta ở mọi mặt, thậm chí giới thiệu Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh vào tổ công tác, cũng không cho phép cô ta tham gia.
Được thôi, cô ta từ bỏ triển lãm tranh, dựa vào bản lĩnh của bản thân đến đội ngũ phiên dịch của trường, nhưng bây giờ, cô lại dùng mánh khóe cũ, để cho người ta lâm thời thay đổi cô ta, đưa triệu Ức Tuyết không nói được câu tiếng Anh đầy đủ làm phiên dịch viên, chỉ vì đánh vào mặt cô ta, cắt đứt con đường của cô ta.
Thậm chí cô ta còn có chút nghi ngờ, nếu cô biết cô ta có thể sẽ đến Hồng Kông làm sinh viên trao đổi, có thể sẽ làm cái gì đó hay không?
Cho đến bây giờ, cô ta đã không còn nghi ngờ gì về thủ đoạn của cô.
Vậy cô ta chỉ có thể bị động để cô muốn làm gì thì làm với cô ta như vậy sao?
Sắc mặt Hứa Đan có hơi không tốt, hai đàn chị đồng hành cũng rất thông cảm với cô ta, xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng của ai cũng không tốt nổi.
Đặc biệt là khi họ biết rằng Hứa Đan sẽ đến Hồng Kông vào học kỳ tới để làm sinh viên trao đổi, làm phiên dịch viên cho hai thương nhân Hồng Kông này là do cô ta cố ý tranh thủ được.
Một đàn chị nói: "Đúng là rất kỳ quái, Triệu Ức Tuyết không hiểu tiếng Anh tí nào sao? Nhưng mà như vậy, đến lúc đó người mất mặt không phải là cô ta sao?"
Hứa Đan cắn môi, nói: "Quên đi, nếu tôi biết bọn họ là người theo đuổi Lâm Khê từ trước thì tôi cũng sẽ không tự rước lấy nhục, thật ra vốn cũng không phải chuyện gì to tát, tôi cũng chỉ nghĩ học kỳ sau sẽ qua đó, cho nên nhân cơ hội này thuận tiện tìm hiểu một chút bên đó mà thôi."
Người theo đuổi Lâm Khê?
Hai đàn chị lập tức trợn to mắt.
Hứa Đan cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhưng chờ đến ngày hôm sau mọi người phát hiện Thái Gia Chí kia cũng không đi theo Quách Tự Văn tham quan nhà máy dệt gì đó, mà là cả ngày vây quanh Lâm Khê, tin đồn lập tức truyền đi.
Tuy nhiên, điều khiến Hứa Đan bất ngờ chính là, rõ ràng tác phong nam nữ ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, còn liên quan đến thương nhân nước ngoài, tin đồn ở trong trường học truyền đi lại đối với Lâm Khê không có chút ác ý nào.
Dù sao cũng chỉ là người theo đuổi mà thôi, liên quan gì đến Lâm Khê?
Dù sao quản trời quản đất, cũng đâu thể quản người ta thích ai.
Hứa Đan tức giận đến cười lớn.
Lâm Khê cũng nghe được một ít lời đồn đãi.
Nhưng mọi người cũng không có ác ý gì, chỉ cho rằng hai thương nhân Hồng Kông Quách Tự Văn và Thái Gia Chí này đều thích Lâm Khê mà thôi, có người thậm chí còn hỏi đến tận ký túc xá của Lâm Khê, nhưng các chị em trong ký túc xá thật ra cũng không rõ lắm, đặc biệt là rất nhiều lúc Lâm Khê đều không có ở trường.
Suy nghĩ cẩn thận một chút thì trong chuyện này, Quách Tự Văn trông không giống như vậy.
Bởi vì người này từ lúc đến trường thăm quan cho đến bây giờ thì đã ở thành phố Bắc một tuần rồi, từ đầu đến cuối đều do Triệu Ức Tuyết làm phiên dịch viên cho ông ấy, nhưng cho dù Triệu Ức Tuyết làm phiên dịch viên cho ông ấy thì cũng toàn là ở nơi công cộng, làm cho người ta không tìm được bất cứ chỗ không thích hợp nào.
Chỉ là có người lén truyền lời đồn, nói Quách Tự Văn sở dĩ để Triệu Ức Tuyết làm phiên dịch viên của ông ấy là bởi vì Lâm Khê.
Bằng không thì ông ấy biết tiếng phổ thông, Triệu Ức Tuyết không biết tiếng Quảng Đông, tiếng Anh lại kém cỏi, cơ bản là không đạt được tiêu chuẩn của phiên dịch viên chứ đừng nói là cô ấy đi phiên dịch, đi làm bình hoa sao?
Tuy nhiên, Thái Gia Chí thích Lâm Khê là chuyện rất rõ ràng.
Anh họ Quách Tự Văn của anh ta ở thành phố Bắc hơn một tuần thì toàn bộ hành trình đều làm việc hơn một tuần, đến tham quan rất nhiều địa phương, nhưng người em họ này ở thành phố Bắc một tuần thì hai ngày đầu mỗi ngày anh ta đều chạy đến trường Lâm Khê, sau đó thì trực tiếp đến nhà Lâm Khê. Quỷ dị chính là, ngay từ đầu thím Ngô và Tiểu Dã đối với anh ta còn tràn đầy địch ý, thím Ngô suýt nữa đã trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài, nhưng một tuần sau thím Ngô vậy mà đối với anh ta đã không còn tệ lắm, Tiểu Dã thế nhưng còn đi chơi với anh ta, mang theo anh ta đi khắp thành phố Bắc.
Lâm Khê:???
Lâm Khê lén lút hỏi Tiểu Dã thì Tiểu Dã lười biếng nói: "Anh ta cũng không thật sự có ý với chị, lúc đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì đến bắt chuyện, giống như gặp phải một cái bình hoa xinh đẹp thì hai mắt muốn nhìn thêm một cái vậy, em nói cho chị biết, bạn gái của anh ta rất nhiều. Chị xem, bây giờ anh ta đâu còn quấn lấy chị nữa đúng không? Bây giờ anh ta cũng chỉ đến tìm em đi chơi mà thôi."
Lâm Khê ngẫm lại, hình như đúng là như vậy thật.
Nhưng cô vẫn nhịn không được tiếp tục hỏi Tiểu Dã: "Vậy ngộ nhỡ anh ta đi theo đường vòng thì sao? Nghĩ đến việc tấn công chinh phục những người xung quanh chị trước, sau đó theo đuổi chị?"
Tiểu Dã nhìn cô giống như nhìn một kẻ ngốc, sau đó nói: "Chị à, bình thường chị rất thông minh, nhưng khi đụng đến chuyện tình cảm thì đầu óc trở nên vô dụng, với tính tình đó của anh ta, sẽ nghĩ được cách chinh phục nhà mẹ đẻ của chị được sao? Nếu anh ta muốn theo đuổi chị, chắc chắn là mỗi ngày sẽ lượn lờ trước mặt chị, mỗi ngày đều sẽ đập tiền cho chị, anh ta đến tìm em chơi, thì thực sự chỉ đến tìm em chơi mà thôi."
Lâm Khê: Đúng vậy!
Sự hấp dẫn của em trai cô khá lớn.
Vì vậy khi người ở ký túc xá hỏi cô, cô đã nói thẳng: "Đó là chuyện nhảm nhí."
Thật ra thì ai cũng có một mục đích riêng của họ, có lẽ chỉ cần nhìn thấy bạn đẹp thì đến trêu chọc rồi bỏ chạy, mặc kệ những rắc rối đã mang đến cho bạn.
Bây giờ thành phố Bắc đang ở thập niên chín mươi, chuyện nam nữ vẫn còn bị quản rất nghiêm.
Nói xong đột nhiên cô nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Triệu Ức Tuyết: "Ức Tuyết, tớ nói cho cậu biết ông Quách kia, loại người này tuy rằng rất có mị lực, nhưng chuyện tình cảm ở trong lòng loại người này thật ra không chiếm được bao nhiêu trọng lượng, cũng không phải, chính là suy nghĩ của bọn họ về đồ vật không giống nhau. Cho nên cậu đừng có mà nảy sinh tình cảm không cần thiết đối với ông ấy, đương nhiên nếu có nảy sinh thật ra cũng không có quan hệ gì, nhưng cậu phải giữ chặt chính mình."
Triệu Ức Tuyết đỏ mặt, đẩy cô nói: "Cậu nói gì vậy? Đang nói về cậu mà, kéo tớ vào làm gì?"
Lúc này Lâm Khê bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải, tớ đang nói rất nghiêm túc. Ông Quách có phong độ, có giáo dưỡng, có học thức có năng lực, lịch sự, dịu dàng săn sóc chắc chắn có thể dỗ dành cậu đến lên trời, loại người này có lẽ có rất ít người có thể chống cự được. Nhưng khi bọn họ vô tình sẽ vô cùng vô tình, hơn nữa cậu có thương tâm khổ sở cỡ nào cũng sẽ không đả động được đến ông ấy, cho nên nếu không có thực lực ngang bằng thì không nên cùng loại người này yêu đương."
"Tớ nói sức mạnh ngang bằng không phải nói về vấn đề tiền bạc, nhưng khả năng khống chế cảm xúc, khả năng khống chế trái tim của chính họ, luyện tập tốt năng lực này thì lúc đó cho dù yêu ai cũng sẽ không có vấn đề gì."
Mọi người:...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");