Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì thư tố cáo được gửi cho một số lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo khoa còn có giáo viên cùng một lúc nên đương nhiên giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo khoa sẽ muốn ép việc này xuống trước, dù sao Lâm Khê cũng đang thi cuối kỳ.
Nhưng có một vị lãnh đạo trường học cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, phải ngay lập tức tìm Lâm Khê đến để điều tra chuyện này, nếu không người tố giác sẽ đến nơi khác tố cáo, hoặc dán một thư tố cáo lớn ở trong trường học, sẽ gây ra các tác động vô cùng xấu.
Cuối cùng, mấy vị lãnh đạo trường và lãnh đạo khoa đã tổ chức một cuộc họp dài dòng, cuối cùng quyết định lần lượt tìm Phó Vân Lương và Lâm Khê đến để điều tra.
Đương nhiên là Phó Vân Lương đã nổi giận.
Lâm Khê nhìn thấy một hàng lãnh đạo và giáo viên ngồi ở phía sau bàn dài rồi nhìn lá thư tố cáo trên bàn, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Khê nói: "Chỉ là một lá thư tố cáo, bên trong còn không có chứng cớ gì? Không nói đến cái này thì ở trong thư nói rằng em nhận được tài nguyên mà các sinh viên khác không thể nhận được, mỗi một chuyện được viết ở đấy em đều có thể phản bác lại, tập tranh đó là của riêng em, có bức tranh nào ở trong đó không phải do em tự vẽ ở Tân An?"
"Nhà xuất bản của tập tranh là nhà xuất bản Tân An đã tự đến tìm em. Còn về vị trí trợ lý triển lãm tranh, chuyện này hội đồng triển lãm và giáo viên chủ nhiệm của em đều biết rất rõ, là hội đồng triển lãm đã xem xét năng lực của em và mời em, còn có vị trí biên soạn tác phẩm sách ảnh của sinh viên, cũng là quyết định từ cuộc họp của ban chấp hành. Chuyện này, nếu các thầy cô và lãnh đạo có điều tra thì chắc hẳn đã rất rõ ràng."
"Vì vậy, nếu các lãnh đạo và giáo viên gọi em đến đây là để nói cho em biết rằng em đã bị vu oan thì bây giờ em xin trịnh trọng thỉnh cầu, nhà trường có thể giúp em điều tra kỹ lưỡng về chuyện này và trừng phạt thật nghiêm khắc người đã vu oan và phỉ báng em. Nếu không thì loại người chỉ vì sự đố kị và mưu mô mà đi viết một lá thư nặc danh để phỉ báng cho lãnh đạo nhà trường và giáo viên. Hành vi phỉ báng học sinh và giáo viên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất xấu đến trường học và xã hội, cũng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy bất an, như vậy mới thực sự khiến cho bầu không khí ở nhà trường và xã hội xấu đi."
Nói xong cô hơi nâng cằm lên, nói tiếp: "Không, em yêu cầu báo cảnh sát ngay bây giờ, em tuyệt đối sẽ không khoan nhượng đối với sự phỉ báng này, bất kể người này có là ai thì sau khi điều tra ra em không chỉ muốn người này đến chịu trách nhiệm hành chính của trường học, mà còn phải để cho người này chịu trách nhiệm của luật pháp, cho dù là ở trong khuôn viên trường, cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật."
Các lãnh đạo trường, lãnh đạo khoa và các giáo viên:...
Được rồi, người ta đã muốn trực tiếp báo cảnh sát thì còn nghiêm mặt thẩm vấn cô làm gì nữa?
Cục diện hoàn toàn bị đảo ngược.
Mọi người vội vàng trấn an cô, dù sao chuyện này cũng là một chuyện xấu, mặc kệ nội dung tố cáo là thật hay giả, hiện tại trong lòng mọi người gần như đều xác định chuyện này nhất định là giả, người này ác độc phỉ báng như vậy, nhất định là có liên quan đến lợi ích. Người này không phải là giáo viên của trường thì cũng là sinh viên trong trường, chuyện này nếu bị truyền ầm ĩ ra ngoài thì danh tiếng của trường sẽ rất khó coi, ảnh hưởng cũng không tốt.
Nhưng dù họ có trấn an và khuyên nhủ như thế nào thì cũng là vô ích, Lâm Khê chỉ nói mấy chữ: "Báo cảnh sát. "
Cô nói: "Nhất định phải báo cảnh sát, ngoài ra, chờ đến khi điều tra ra người đã gây ra chuyện này là ai, cho dù là giáo viên trong trường hay là học sinh thì không cần quản thân phận người đó là ai, nhà trường phải trực tiếp khai trừ, ghi vào hồ sơ và phải thông báo cho toàn trường về hành vi phỉ báng xấu xa này."
"Nếu như chuyện này lặng lẽ đè xuống, tin đồn sẽ dần lan truyền ra ngoài, sự thật sẽ bị bóp méo, em không thể chịu đựng được nếu chuyện này xảy ra!"
Mọi người đổ mồ hôi.
Rốt cuộc là ai đã ăn gan hùm mật gấu mà dám đi trêu chọc bà cô này vậy.
Người lãnh đạo đầu tiên nói nhất định phải lập tức đi tìm Lâm Khê để điều tra rõ chuyện này đã nói với Lâm Khê: "Có thể là người ngoài sẽ không biết nội tình, chỉ thấy bạn học Lâm Khê mới sinh viên năm nhất đã có thể có thành tựu như vậy đã hiểu lầm, nên mới viết một lá thư như vậy để giáo viên trong học viện điều tra một chút, cũng là hy vọng nhà trường có thể công bằng công chính."
"Nếu chúng ta điều tra ra việc này không đúng với sự thật thì sẽ trả lại sự trong sạch của thầy Phó và bạn học Lâm Khê, chuyện này cũng sẽ kết thúc ở đây. Nếu chuyện này làm lớn lên, những người bên ngoài không biết nội tình sẽ truyền ra tin đồn không đúng sự thật, đối với bạn học Lâm Khê và thầy Phó cũng không tốt. "
"Viết nhiều lá thư cho nhà trường, cho nhiều lãnh đạo và rất nhiều giáo viên như vậy, câu từ phỉ báng kịch liệt về tác phong nam nữ của học sinh và giáo viên, vậy mà có thể nói là “chỉ là hiểu lầm, vì muốn giáo viên trong học viện kiểm tra xem có đúng hay không thôi”, hành vi xấu xa như vậy, chỉ vì để kiểm tra xem em có trong sạch hay không?"
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn về phía người lãnh đạo nhà trường này, hơi nâng cằm lên, dùng sắc mặt nghiêm túc không cho phép xâm phạm nói: "Phó hiệu trưởng Khúc, xin thầy hãy hiểu, em là người đã kết hôn, chuyện này đối với em rất nghiêm trọng, không phải đơn giản chỉ là điều tra rồi thôi, chuyện này cũng không phải là sự thật mà chỉ cần trả lại sự trong sạch là xong."
"Huống hồ em tự nhận bản thân không làm bất cứ chuyện gì để bị người khác hiểu lầm, em dùng danh hiệu thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, dùng thành tích đứng nhất của kỳ thi chuyên ngành tuyển sinh vào trường chúng ta, bất kể là lớp văn hóa hay năng lực chuyên môn đều được các giáo viên của học viện công nhận."
"Làm trợ lý triển lãm tranh cũng đã được ban chấp hành xem xét và phê duyệt, đây đều là những chuyện rất rõ ràng, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến người khác hiểu lầm. Bức thư tố cáo này, rõ ràng là cố ý dùng chuyện nam nữ khó có thể chứng minh, muốn dùng phương thức tin đồn để hủy hoại em và thầy Phó. Vì vậy…"
Cô nhìn phó hiệu trưởng Khúc, tốc độ nói chậm lại nhưng càng thêm lẫm liệt: "Đúng như lời của phó hiệu trưởng Khúc nói, chuyện này nếu cứ lặng lẽ đè xuống như vậy, những người bên ngoài không biết nội tình nếu truyền ra những lời đồn không đúng sự thật thì đối với danh dự của em và thầy Phó đều sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên chuyện này mới không thể giải quyết đơn giản như vậy!"
"Em muốn báo cảnh sát về chuyện này, yêu cầu cảnh sát hoặc nhà trường điều tra những kẻ đã phỉ báng em, khai trừ, thông báo với toàn trường, trừng phạt thật nghiêm khắc, để sau này nếu có ai dám đồn thổi chuyện gì. Em có thể ném kết quả phán quyết của cảnh sát và trường học vào mặt người đó, để bảo vệ danh dự và nhân phẩm của em, thay vì giảm nhẹ tội để nhân nhượng cho kẻ thù, để cho kẻ ác tùy ý làm chuyện ác, muốn làm gì thì làm!"
Khuôn mặt của phó hiệu trưởng Khúc run rẩy.
Bình thường ông ta có rất nhiều lý do để thoái thác, nhưng lúc này khi đối diện với cô bé này thì đúng là ngôn từ nghèo nàn.
Lòng bàn tay trưởng khoa nắm lại thành đ.ấ.m rồi che miệng ho nhẹ một tiếng, trên mặt lại có một nụ cười khả nghi xẹt qua.
Nhưng chờ tới khi mọi người nhìn qua thì vẻ mặt của ông ấy vẫn rất nghiêm túc nói: "Bạn học Lâm Khê nói cũng phải, nếu bạn học Lâm Khê đã kiên trì như vậy, vậy thì báo án thôi."
"Không được."
Phó hiệu trưởng Khúc lập tức không đồng ý: "Chuyện này liên quan đến danh tiếng của trường chúng ta, hay là chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau."
Lâm Khê nghe ông ta nói như vậy thì lập tức nói: "Mọi người đứng trước pháp luật đều bình đẳng như nhau, chẳng lẽ ý của phó hiệu trưởng Khúc là người tố cáo khác nhau thì sẽ có cách xử lý khác nhau?"
Phó Hiệu trưởng Khúc:...
Cô bé này thật không phải là đèn cạn dầu mà!
Ông ta cảm thấy rất đau đầu, quay đầu nhìn thầy Hầu, dùng ánh mắt uy h.i.ế.p "đây là học sinh của ông, mau đến quản đi".
Lúc này sắc mặt thầy Hầu cực kỳ khó coi.
Ông ấy muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời, vậy nên ông ấy ấn trán, cúi đầu, cơ bản không thể nhìn thấy anh mắt của phó hiệu trưởng Khúc.
Cô không nhìn ánh mắt và vẻ mặt của các lãnh đạo và giáo viên này nữa, Lâm Khê nói xong rồi cúi chào mọi người: "Không biết các vị lãnh đạo và giáo viên tra hỏi em xong chưa, nếu hỏi xong rồi thì em có thể về nghỉ ngơi trước không? Chồng của em vẫn còn đang ở nhà, người tố giác này có thể viết một lá thư như vậy cho các vị thì em nghi ngờ người này có thể cũng viết một lá thư như vậy cho chồng của em, em phải ngay lập tức trở về để bảo vệ cuộc hôn nhân của em, xin mọi người có thể thông cảm cho em."
Mọi người:...
Giữ cô lại để làm gì, để cô kiên trì báo cảnh sát sao?
Mau rời đi nhanh lên!
Bọn họ còn phải cùng nhau thảo luận về cách giải quyết chuyện này.
Vì vậy, các vị lãnh đạo và giáo viên lại thay phiên nhau trấn an cô và nói cô có thể rời đi được rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");