Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Khê nhìn ra, cô ta nói ra những lời này e rằng đã suy nghĩ trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Hai ngày nay, e là cô ta vẫn luôn đấu tranh những thứ này.
Hơn nữa cô ta cũng không phải một người dễ kích động.
Lúc này cô ta hỏi ra những lời đó, cũng không phải nhất thời kích động, hiển nhiên là đã suy nghĩ cặn kẽ.
Những chuyện này, trong lòng Lâm Khê hiển nhiên đã có đáp án.
Có lẽ là vì cô đã được mẹ mình nuôi lớn như vậy.
Sự giáo dục mà mẹ cô cho cô nhiều nhất, món quà lớn nhất mà mẹ cô tặng cho cô chính là tôn trọng bình đẳng.
Nhưng hiện giờ là đầu thập niên chín mươi, mỗi người đều có một môi trường sinh ra và lớn lên khác nhau, quan niệm của những người bên cạnh đều không giống nhau, mỗi một cặp cha mẹ đều có những cách khác nhau để giáo dục con cái.
Nhất định không thể vơ đũa cả nắm.
Nhưng loại người như người nhà họ Chu, vẫn khiến người ta khinh bỉ.
Với nhân phẩm như vậy, thoát khỏi cũng tốt.
Cho nên, cô suy nghĩ một cách rất nghiêm túc một lúc, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Bọn họ sinh ra và nuôi cậu lớn lên không thể là lý do để bọn họ có thể tùy ý quyết định cuộc sống của cậu. Chẳng lẽ mục đích để bọn họ sinh ra và nuôi dưỡng cậu là để cậu phục dịch bọn họ, làm hòn đá lót chân cho bọn họ, cho anh trai của cậu sao? Cậu là một con người, đâu phải là vật nuôi trong nhà được nuôi vì mục đích nào đó, cho ăn ngon mặc đẹp cho đi học, nuôi cho béo mập rồi có thể làm thịt sao? Cho nên nếu có chuyện gì thì bản thân cậu phải tự suy nghĩ, nhìn thái độ thực sự của bọn họ đối với cậu, nhìn hiểu rồi thì tự sẽ có phán đoán của mình.”
“Nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”
Chu Vân Vân không hề thỏa mãn với câu trả lời của cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô mà hỏi: “Cậu đừng lo lắng cho tôi, chỉ cần nói cho tôi biết, nếu như cậu là tôi cậu sẽ làm gì?”
“Là tôi?”
Khóe miệng Lâm Khê hơi mấp máy: “Nhưng mà cậu để tôi nói, đừng thay thế bản thân vào, cũng đừng nói là tôi dạy cậu.”
Vẻ mặt Chu Vân Vân hung dữ.
Lâm Khê nói: “Cậu biết tôi có rất nhiều tiền đúng không? Có cả mấy căn nhà để cho thuê, sau đó trước đây tôi cũng nghe nói có một người là mẹ ruột của tôi, cũng đã nuôi tôi vài năm, nhưng bà ta đi bước nữa rồi. Sau đó mang theo cả nhà bà ta chạy đến nhà tôi, muốn ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà tôi, đã bị tôi đuổi đi ở nhà lán. Đương nhiên, sau này lại phát hiện hóa ra bà ta không phải mẹ ruột của tôi, là giả, sau đó tôi đã cho bà ta đi ăn cơm tù. Dĩ nhiên đó là trường hợp đặc biệt, không có gì để so sánh cả.”
“Nhưng nếu như cha mẹ tôi dám để tôi đi nhận tội ăn cơm tù thay người khác chỉ vì để con trai bảo bối của bọn họ được chuyển thành nhân viên chính thức, vậy tôi sẽ trực tiếp cho đứa con trai kia đi nhận cái tội này, là anh ta muốn chuyển thành nhân viên chính thức chứ đâu phải cậu, bị khùng chắc?”
Cô vừa nói vừa buông tay: “Cứ như vậy, trừng chị bọn họ nhiều lần, bọn họ sẽ sợ cậu. Đương nhiên, tốt nhất là cậu nên đi học thái cực quyền gì đó, cậu càng có bản lĩnh, bọn họ càng không làm gì được cậu, cậu vẫn phải có bản lĩnh mới được.”
Chu Vân Vân nhìn cô, không hiểu sao lại không nhịn được mà bật cười. Tâm trạng vốn đang nặng nề đột nhiên cũng thả lỏng hơn không ít.
Cô ta im lặng một lúc rồi nói: “Lâm Khê, chúng ta có thể làm bạn không? Nếu như tôi sửa sai, chúng ta có thể làm bạn không? Nếu như tôi làm không đúng, cậu có thể nói cho tôi biết.”
Tôi muốn có một người bạn giống như cậu.
Nếu vậy, cuộc sống này hình như cũng không còn quá khó khăn nữa.
Lâm Khê cảm thấy mình và Chu Vân Vân vẫn chưa đến mức có thể làm bạn.
Bình thường cô ta sẽ không tận lực đi ‘làm bạn’ với ai đó, thường thì nếu làm vậy sẽ có một số mục đích gì đó, hoặc ít nhất cũng phải có một vài nguyên nhân.
Hơn nữa, nói thật lòng, hình như cô cũng không quá thích người có tính cách như Chu Vân Vân.
Nhưng lúc này đối diện với ánh mắt, với dáng vẻ có chút được ăn cả ngã về không của Chu Vân Vân. Cô hiểu được tâm trạng lúc này của cô ta, không nên nói những lời lung tung để làm cô ta tổn thương.
Cô suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Bạn bè là chơi chung với nhau tạo thành chứ không phải nói mà thành, chúng ta đâu phải học sinh tiểu học.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm của Chu Vân Vân.
Cô thầm thở dài trong lòng, quay lại nói: “Này Chu Vân Vân, tôi nói cậu nghe, nếu sau này cậu có thích người đàn ông nào thì tuyệt đối đừng dùng vẻ mặt này để nói với anh ta, cậu có thể trở thành bạn gái của anh ta hay không, nếu như cậu làm không đúng thì để anh ta nói những lời như vậy với cậu, trong tương lai cậu sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn.”
Nói đến đây cô hơi nhíu mày, nhìn Chu Vân Vân thật kỹ, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc: “Thật đấy, cậu phải yêu thương bản thân cậu, đừng đem trái tim và giá trị của mình đặt lên chỗ người khác, phải luôn luôn tự nhắc nhở bản thân.”
Cuối cùng cô cũng biết tại sao Chu Vân Vân luôn cho mình một cảm giác nặng nề rồi.
Bởi vì có thể là từ nhỏ cô ta đã quen với việc làm điều gì đó cho người khác mới có được sự thừa nhận của cha mẹ, làm vật hi sinh cho anh trai, nâng niu lấy lòng Hứa Đan thì mới có được sự thừa nhận của cha mẹ.
Cô ta luôn phải làm điều gì đó thì mới có được sự thừa nhận của người khác.
Chứ không phải bản thân cô ta tốt thì sẽ nhận được sự thừa nhận từ người mà cô ta yêu thương.
Ví dụ như cô ta thi được hạng nhất, về nhà có lẽ cha mẹ cũng sẽ không nhìn cô ta nhiều thêm một chút. Nhưng nếu như cô ta giặt quần áo cho anh trai, làm một bữa cơm cho cha mẹ, cô ta làm trực nhật cho Hứa Đan, có thể cha mẹ cô ta mới khen cô ta, cô ta mới có được cảm giác thỏa mãn đó. Lâu dần sẽ thành thói quen có rất nhiều người không thoát được gia đình nơi mình sinh ra, vì gia đình đó đã cho bọn họ một dấu ấn quá sâu đậm, có một vài thứ đã được khắc sâu vào tận xương tủy, tư duy và tinh thần sớm đã bị giam trong quan niệm giá trị đó rồi.
Nghĩ đến đây, cô có chút buồn bã, nói với cô ta: “Cậu xứng đáng với điều tốt nhất, người thực sự yêu thương cậu cho dù là bạn bè, cũng xứng đáng với sự yêu thích thật lòng của cậu.”
Cho dù chúng ta không thể trở thành bạn bè thân thiết bao nhiêu, nhưng không có nghĩa là cậu không tốt, chẳng qua là tính cách không giống nhau mà thôi.
Đối với cậu mà nói, thực ra tôi cũng chẳng được coi là gì.
Chu Vân Vân kinh ngạc nhìn theo Lâm Khê rời đi.
Cô ta đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người lại thì nhìn thấy vợ của thầy giáo Hầu.
Bà ấy đang dịu dàng nhìn cô ta.
Chu Vân Vân nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của bà ấy, ánh mắt lập tức nóng lên.
Vợ của thầy giáo Hầu bước đến, khoác lấy tay cô ta cười nói: “Nghe nói con bé là một đứa trẻ rất ưu tú, nhưng so với con bé, cô càng thích cháu hơn.”
Chu Vân Vân ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Vợ của thầy giáo Hầu nói: “Cháu giống người phàm hơn một chút, nhưng con bé nói đúng đấy, đi thôi.”
Vì Lâm Khê không thiếu tình yêu, không có quan hệ gì đặc biệt, bọn họ sẽ không thân thiết được hơn.
Nhưng Chu Vân Vân thì khác, cô ta cần sự quan tâm và trân trọng của bà ấy. Chỉ cần đối xử tốt với cô ta, cô ta sẽ báo đáp lại càng nhiều tình yêu và sự tin tưởng, vì vậy có thể gợi ra tình cảm từ tận đáy lòng của bà ấy nhiều hơn, đây chính là sự khác biệt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");