Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ôm lấy cô, nghe cô mềm mại nói những lời đường mật, trái tim chợt tuôn ra một loại cảm giác vừa tê dại vừa căng tràn.
Cô nói cô càng yêu anh rồi, chẳng lẽ anh lại không?
Thời gian thật sự đúng là một thứ rất kỳ lạ, anh mới ban đầu thích cô, nhưng thật ra trong lòng anh cũng rất bài trừ, anh khiến bản thân mình tiếp nhận cô, nhưng thật ra cũng có rất nhiều băn khoăn lo ngại, thế nhưng tháng năm cứ từng ngày từng ngày trôi qua, sự bài trừ kia cũng càng ngày càng ít. Mãi đến khi nó biến mất không một dấu vết, thuận theo đó chỉ là những nuông chiều bất tận, đương nhiên anh cũng có thể cảm giác thấy cô càng ngày càng dựa dẫm vào bản thân anh, hoà quyện vào bản thân anh, anh dùng từ hoà quyện này, chính là một cảm giác kỳ lạ.
Anh ôm cô một lúc lâu rồi mới nói: “Đợi qua hai năm nữa, đợi đến thời điểm em học năm ba năm tư, không phải em nói đến lúc đó về Tân An thực tập hay sao? Đến lúc đó lại muốn.”
Lâm Khê vốn tưởng rằng anh sẽ kích động vui sướng, hình như quả thật có chút kích động, nhưng kết quả kích động xong, anh lại có thể nói ra mấy câu này.
Lâm Khê thở dài một hơi: “Em vậy mà cảm thấy có chút nuối tiếc, có điều anh nói cũng đúng, nói thật lòng em cũng là bị thím Ngô nói, nhất thời có chút d.a.o động, anh từ chối rồi, lại muốn có em cũng sẽ không đáp ứng nữa.”
Lương Triệu Thành “ừ” một tiếng, vuốt ve cô: “Không vội vàng, em vẫn còn nhỏ, đợi hai năm nữa muốn có đối với cơ thể cũng sẽ tốt hơn một chút.”
Chỉ với khoảnh khắc vừa lúc nãy, anh quả thực cảm thấy bọn họ có thể có một được con.
Nhưng quay trở về trong hiện tại, lý trí của anh chiếm càng nhiều hơn.
Lâm Khê không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Bởi vì ở đây những cô gái lớn giống như cô đã sinh em bé thực sự rất nhiều.
Hơn nữa thời điểm ở kiếp trước, người khác nhìn thấy cô và mẹ cô giống như chị em, người khác thường sẽ nói với mẹ cô rằng: “Vẫn là lúc trẻ sinh con thì tốt hơn, cơ thể hồi phục nhanh, lớn tuổi rồi muốn có đứa con, vậy thật sự là sinh một đứa già mười tuổi, cơ thể cũng hồi phục không lại.” Bởi vì nghe nhiều rồi cho nên cô có ấn tượng sâu đậm.
Có điều anh nói như vậy cũng là bởi vì cô, cô vẫn là người được lợi, trong lòng vừa vui vẻ là bắt đầu nói hươu nói vượn, cô làm nũng nói: “Anh là đang nói em nhỏ? Nhưng mà bình thường anh cũng không có kiêng nể việc em nhỏ tuổi nha.”
Lương Triệu Thành đơ người, lập tức hiểu được ý tứ của cô.
Anh cúi đầu hôn cô, nói: “Đã rất kiêng nể rồi.”
Lại nói về nhà họ Lương.
Lương Triệu Thành mang theo Lâm Khê rời khỏi nhà học Lương.
Trước lúc rời đi, Lương Hằng Nghị đứng dậy, tiến lên phía trước gọi một tiếng “Triệu Thành”, Lương Triệu Thành quay đầu, nhưng lại lạnh nhạt nhìn anh ấy, sau đó kéo Lâm Khê rời đi.
Theo âm thanh cửa lớn “đùng” một tiếng, trong phòng rơi vào một bầu không khí im lìm c.h.ế.t lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Lương Tuyết Đình, nhưng tiếng nức nở này cũng dần dần dừng lại, hình như là không dám tiếp tục phát ra.
Trong bầu không khí im lìm c.h.ế.t lặng này, tướng quân Lương đứng dậy, bước lên bậc thang quay người hướng lên lầu.
Chu Vấn Bình vội đẩy con gái ra, hét một tiếng “Bá Dung”, nhưng Lương Hằng Nghị bên kia đã bước lên lầu đi theo tướng quân Lương rồi.
Chu Vấn Bình than dài một tiếng, chỉ có thể quay đầu kéo Lương Tuyết Đình về phòng bà ta, trước lúc đi còn thuận tiện cầm theo chiếc băng ghi âm đang nằm trên bàn.
Phòng làm việc của tướng quân Lương.
Tướng quân Lương ngồi trên ghế sô pha, vươn tay giữ chặt lấy một cái chặn giấy trên bàn trà, tay giữ chặt thứ đó, nhưng cũng chỉ là giữ chặt, siết chặt, lại không hề có một động tác tiếp theo gì.
Lương Hằng Nghị đi vào, nói: “Cha, cha đừng tức giận, chỗ Triệu Thành bên kia, con sẽ khuyên chú ấy.”
Tướng quân Lương hít sâu vài hơi, quay đầu nhìn anh ấy, nói: “Con khuyên nó, khuyên nó cái gì?”
Lương Hằng Nghị mím môi, nói: “Chuyện này là do Tuyết Đình không đúng, nhưng nó vẫn còn nhỏ tuổi, lại bởi vì chuyện của nhà họ Dung không vừa ý, những lời nói đó chắc hẳn chỉ là nó âm thầm phàn nàn với bạn bè mà thôi. Với tính cách của con bé, biết rồi thì mắng một trận, răn dạy một trận cũng là được rồi. Nhưng cũng không được quá nuông chiều đến nỗi để vợ mình làm mình làm mẩy trong nhà, Triệu Thành chú ấy, đối với vợ chú ấy cũng quá nuông chiều rồi.”
Tướng quân Lương ngây người.
Trên tay ông ấy vẫn đang giữ chặt lấy đồ chặn giấy, nhưng sự tức giận thực sự dần dần tan biến trong lời nói của người con trai cả, như thể một quả bóng bay đã bị chọc thủng.
Nhưng nỗi thương tâm trong lòng vẫn là càng ngày càng đậm.
Ông ấy khép đôi mắt, trầm giọng nói: “Cha nhớ rằng lúc Triệu Thành còn rất nhỏ, có rất nhiều tật xấu, xoi mói bới móc, kén ăn, mới tí tuổi đã cực kỳ ngạo mạn, ánh mắt và dáng vẻ đó, cùng với câu chủ được nuôi dưỡng bởi những người nhà giàu sang thời xưa là giống hệt nhau, cùng với những đứa trẻ ở trong căn cứ lúc đó khác lạ hoàn toàn. Còn có tính khí của nó rất kém, tính cách bướng bỉnh ngang tàng, bất kể xảy ra chuyện gì thì trên mặt nó vẫn là một bộ dạng ngang ngược ngạo mạn, mồm miệng câm như bầu bí, vì vậy lúc đó cha trách móc nặng nề nó, sự trách móc nặng nề đó đến sau này dường như trở thành thói quen. Lại đến sau này, mặc kể xảy ra bất cứ chuyện gì, mặc kệ có phải là lỗi sai của nó hay là lỗi sai của người khác, chính là giống như vừa lúc nãy, chính là giống như vừa lúc nãy.”
Chính là giống như vừa nãy, rõ ràng là Tuyết Đình phạm phải lỗi lớn.
Nhưng Triệu Thành và Lâm Khê rời đi, con cả qua đây, lại theo tính thói quen mà thay Tuyết Đình bào chữa, trách móc Triệu Thành, đúng như giống lúc trước, rất nhiều lần trong những năm vừa qua.
Nhưng mà ông ấy cũng nhìn thấy đứa nhóc Trần Dã kia của nhà họ Lâm.
Thời điểm sớm nhất khi con trai thứ kết hôn với Lâm Khê, ông ấy cũng đã nghe ngóng qua chuyện của đứa bé kia, cậu tranh cãi lớn với người trong nhà rồi sống ở nhà họ Lâm, tính khí kém đến nỗi rối tinh rối mù, lại còn kiêu ngạo cố chấp, hăm doạ ầm ĩ, thường ngày đánh người đến nỗi họ phải tìm đến tận cửa nhà họ Lâm, danh tiếng cực kì kém, nhưng đợi đến khi ông ấy thực sự gặp được đứa trẻ kia thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Có thể tiếp xúc lâu với con trai ông ấy rồi, thần sắc vậy mà có thể có chút ít giống với anh hồi còn nhỏ.
Nhưng lần đầu tiên ông ấy gặp được cậu thì ông ấy nhìn thấy cái gì?
Lâm Khê đối với đứa trẻ kia là một dáng vẻ tin tưởng dung túng thậm chí là nuông chiều, cậu đối với cô làm ra một biểu cảm coi thường, cô lại cười mỉm vui vẻ mà tiếp nhận.
Triệu Thành đối với cậu cũng là tín nhiệm và tôn trọng.
Đứa trẻ kia báo đáp bọn họ là, cậu đối với cả thế giới đều dùng ánh mắt hờ hững, nhưng đối với bọn họ lại là ngập tràn tin tưởng và yêu thương, còn có đối với Lâm Khê lại là kiểu bất kỳ người nào nhìn một cái cũng đều có thể nhìn ra một loại ham muốn bảo vệ, ai dám nói cô một câu không phải, cậu lập tức có thể xù gai lên mà chiến đấu.
Điều này khiến trong lòng ông ấy cực kỳ khó chịu.
“Cha!”
“Con đi ra ngoài đi, Hằng Nghị.”
Ông ấy ngẩy đầu nhìn đứa con trai cả này, nói: “Thật ra, con ngoại trừ sinh ra làm anh cả, cũng chưa từng vì nó mà làm qua chuyện gì, người khác đối với nó không tốt, con cũng chưa từng vì nó mà ra mặt, bảo vệ nó. Người khác mắng chửi vợ nó, con cũng không thay nó quở mắng người khác, ngược lại còn ỷ vào thân phận anh cả mà nói nó nuông chiều vợ nó, nuông chiều vợ nó hay không nuông chiều vợ nó thì có chuyện gì liên quan đến con à?”
Lương Thành Nghị:???
Tướng quân Lương xua tay với anh ấy, nói: “Con đi ra ngoài đi, sau này đừng có bắt bẻ vợ của Triệu Thành nữa, con không có tư cách gì, đương nhiên, đợi cha c.h.ế.t rồi, các con có lẽ cũng sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa.”
Nói đến đây, ông ấy lại khép hờ mắt, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.
Bên còn lại Chu Vấn Bình cũng kéo Lương Tuyết Đình về phòng.
Quay về trong phòng, Lương Tuyết Đình thẹn quá hoá giận, nói: “Mẹ, là chị ta tính kế con, chị ta kêu Hứa Đan cố ý đến để tính kế con, hẹn con đi uống rượu, đợi đến lúc con uống say rồi thì lại dẫn dụ con nói những lời đó, còn đặc biệt ghi âm vào trong băng ghi âm, nếu không con đang yên đang ổn sao lại nói những lời như thế?”
“Ngày hôm đó Hứa Đan cho con uống rượu, sau đó vẫn luôn hướng đến phương hướng đó để gài con nói những lời đấy! Bọn họ tính kế con, sau đó Lâm Khê lấy đoạn băng ghi âm đó về, như vậy không chỉ khiến cha và anh cả ghét bỏ con, mà con sẽ càng không giúp đỡ Hoa Sâm, cũng có thể lấy ra làm cái cớ để sau này không cần quay về nhà hoặc cũng chẳng cần tôn trọng mẹ nữa. Nhưng rõ ràng đây chính là mục đích của bọn họ, vậy mà lại đẩy hết tất cả những tội lỗi này lên trên đầu của con.”
Lúc trước Chu Vấn Bình còn cực kỳ phẫn nộ vì con gái mình vậy mà lại ở bên ngoài ăn nói những lời như thế, còn bị người ta ghi âm lại rồi mang đến tay Lâm Khê, phẫn nộ lại nghi hoặc. Có điều bây giờ nghe con gái mình nói như vậy, thế là trong chốc lát xuyên chuỗi lại nếu như thật sự là như vậy thì Lâm Khê này, quả thực tâm cơ sâu xa đến đáng sợ.
Đối với người trong nhà lại có thể như vậy, từng bước từng bước tính kế thành như thế.
Nhưng chồng bà ta cứ một mực không hiểu vì sao, đối với cô bênh vực bao che đáng gờm, trước đây cho dù là bà ta nói bóng nói gió rằng cô không hề tốt chút nào, thì ông ấy sẽ lập tức đen mặt lại với bà ta, khiến cho bà ta không dám thăm dò nữa.
Bây giờ chuyện này, sợ là rõ ràng là biết rằng bị tính kế, nhưng cũng chẳng thể nào trở mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta cũng giận dữ đến chảy máu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");